Đầu quả tim Diệp Cố nhảy dựng lên.
Cậu để ý khi Kiều Mặc nhắc tới Giang Sênh, còn dùng đến bốn chữ "Bệnh nhân tâm thần" làm ví dụ.
Con người trong tiềm thức luôn có xu hướng tìm đến sự vật mang đến cho họ cảm giác tương tự nhất mỗi khi muốn so sánh, Giang Sênh đến cùng đã làm những chuyện quá đáng thế nào, mới khiến Kiều Mặc chọn dùng loại từ tràn ngập mâu thuẫn và hàm nghĩa xấu này để hình dung chính mẹ ruột của mình.
Anh ấy có phải là, cũng đã từng dùng loại từ như vậy để miêu tả chính bản thân mình không?
Diệp Cố càng nghĩ càng thấy khó thở, trong lòng quặn lại nhói đau giống như bị chi chít mũi kim đâm từng đợt lại từng đợt.
Giờ đây cậu không chỉ mong có thể đập bản thân mới vừa rồi một trận ác liệt, mà còn muốn xuyên về hơn hai mươi năm trước hung hăng đánh Giang Sênh không biết đã làm gì với Kiều Mặc kia một trận.
Kiều Mặc không để ý tới Diệp Cố dần lộ ra biểu cảm hung dữ, hời hợt nói tiếp: "Mẹ của tôi..." Hơi ngưng lại, hắn vẫn cứ không quen dùng kiểu xưng hô này, thế là dứt khoát gọi thẳng tên nói: "Giang Sênh là một người có ham muốn kiểm soát gần như biến thái, sau khi bị xé rách ảo tưởng về gia đình kiểu mẫu hoàn hảo hạnh phúc, bà ta đối với tất cả người và vật xung quanh mình đều là thái độ không tín nhiệm, bức thiết muốn thâu tóm toàn bộ người và chuyện nằm gọn trong tay bà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-ngay-deu-muon-nang-do-tinh-dich/2994653/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.