Chương trước
Chương sau
Cúp điện thoại, Chu Văn gọi cho An Lợi: "Cậu vẫn ở Kim Đế chứ?"

An Lợi nghỉ tết không về nhà, mà hẹn vài người bạn đi uống rượu, đầu dây bên kia rất ồn ào: "Vẫn ở, sao thế, anh muốn qua à?"

Chu Văn nói: "Tiểu Chương ở tầng mười bảy, mất tích rồi."

An Lợi chưa kịp phản ứng lại, đã nghe anh nói: "Uống phải nước uống có thuốc."

...Đm!

.

An Lợi dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên tầng mười bảy, gặp được Lâm Hoa Lâm với Hoàng Thiến buồn như cha chết mẹ chết, ngay lập tức hiểu rõ chuyện của đứa nhóc kia liên quan đến bọn họ.

An Lợi cố ý không hỏi chi tiết, chỉ hỏi thẳng: "Tìm từng phòng chưa?"

Lâm Hoa Lâm khóc không ra nước mắt: "Chỗ nào vào được đều tìm cả rồi."

An Lợi nhìn hành lang sáng lóa đèn xanh đèn vàng, từ trực giác cho đến hai bên thái dương đều nhảy thình thịch: "Báo những chỗ cậu không vào được cho tôi."

Lâm Hoa Lâm liệt kê số phòng.

Vẻ mặt An Lợi vô cùng nghiêm trọng, có đến hơn một nửa không thể vào.

"Hoa Lâm, cậu đi tìm xung quanh cửa lớn, Hoàng Thiến, cô đi tìm dưới bãi đỗ xe."

Sắp xếp cho bọn họ xong, An Lợi đi liên lạc với giám đốc.

Ở nơi khác, Chu Văn đang trên đường chạy tới, xe còn chưa đi được nửa đường đã nhận được điện thoại của An Lợi.

Không phải tin tức tốt.

An Lợi liên lạc với giám đốc, nhưng những phòng không thể vào vẫn là không được vào, hơn nữa cũng không xem được camera giám sát của Kim Đế.

Giám đốc kia ngay cả tai to mặt lớn cũng không để vào mắt, khó giải quyết.

Chu Văn đỗ xe ở bên đường, trong bluetooth vang lên tiếng hít thở của An Lợi, có vẻ như hắn vừa leo cầu thang, từng nhịp thở đều nặng nề và căng thẳng.

An Lợi không nói câu nào, Chu Văn cũng im lặng.

Bọn họ là người của giới diễn viên, có tiền nhưng không có quyền, tài nguyên cũng chỉ giới hạn trong giới giải trí, mặt khác đều chỉ dính dáng một chút, cũng không đào sâu được.

Mà Kim Đế không đen cũng không trắng, nơi này thuộc về khu vực màu xám, có thể ngồi chắc vị trí câu lạc bộ số một trong giới giải trí, thì có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng như thế nào.

Bây giờ phải tìm ai?

Lão Hoắc đang ở bên Ý, không mọc cánh nên cũng không thể bay, dùng máy bay tư nhân thì cũng phải ngày mai mới tới nơi.

Bây giờ nói cho hắn biết tin, ngoại trừ khiến hắn khủng hoảng, còn có thể sinh thêm chuyện.

Dù sao nhà bên kia cũng chẳng coi là nhà, chính hắn còn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Trong vòng ba mươi giây, Chu Văn cân nhắc lên xuống, cuối cùng vẫn gọi cho lão Hoắc, bên kia lại không nhận điện thoại, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.

Cách thức liên lạc với những người khác của nhà họ Hoắc thì Chu Văn không có, bên kia lại không nhận điện thoại khiến toàn bộ suy nghĩ của Chu Văn bị đảo lộn.

Ngay lúc này, An Lợi chợt nhớ ra: "Anh Văn, tôi nhớ Tiểu Chương còn có một người cậu."

Bàn tay đặt trên vô lăng của Chu Văn khẽ động.

.

Gần mười phút sau, Tô Nhiếp cùng Thẩm Tự có mặt tại Kim Đế.

Tình huống phiền phức hơn so với bọn họ dự đoán, bối cảnh phía sau Kim Đế dây mơ rễ má, Thẩm Tự ra tay cũng không thể ngay lập tức lấy được đoạn camera giám sát.

Mà phải chờ đợi.

Thế nhưng hiện tại bọn họ không chờ nổi.

Chu Văn lái xe vào bãi đỗ, biết được kết quả từ phía Tô Nhiếp, anh liền cau mày liên tục, sau đó vỗ mạnh lên vô lăng.

Hành vi thô bạo này rất hiếm thấy ở Chu Văn.

Chu Văn định xuống xe, thì có cuộc gọi đến.

Hoắc Kham vừa mới ngủ trưa dậy, giọng điệu lười biếng: "Gọi điện thoại cho tôi chúc tết à?"

Chu Văn vừa mở cửa xe, lại quay về chỗ ngồi, anh hít sâu hai lần rồi mới mở miệng: "Lão Hoắc, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hoắc Kham nhận thấy anh không bình thường: "Anh phản công đè An Tử?"

Chu Văn mặt mũi tái nhợt cứng ngắc, không nhận nổi câu chuyện cười này: "Liên quan tới bạn nhỏ của cậu, khi nghe tôi nói, cậu đừng hoảng, bình tĩnh một chút."

Độ cong trên môi Hoắc Kham lập tức tan biến: "Được, anh nói đi."

Chu Văn nói xong, trong điện thoại im lặng đến đáng sợ.

Sau mười mấy giây vang lên tiếng đập đồ khiến người ta không rét mà run, Chu Văn không rõ là vỡ cái gì, nhưng anh ta nghe thấy mà tê cả đầu.

.

Chu Văn dẫn nghệ sĩ Hoắc Kham nhiều năm, là ảnh đế, là ông chủ Tân Ngu, nhưng anh lại không quen biết Hoắc nhị thiếu gia phía bên kia trời Âu, cùng một người, nhưng thân phận khác, toàn bộ mạng lưới liên lạc cũng sẽ khác.

Bởi vậy Chu Văn thực ra cũng không nắm chắc hiệu quả của cuộc điện thoại này.



Chu Văn không ngờ tới cuộc điện thoại này lại khiến Kim Đế lập tức giao camera giám sát ra, còn nhanh hơn so với anh ta dự đoán.

Giám đốc thay đổi thái độ kiêu căng lúc trước, trở nên cẩn thận, thậm chí là bất an.

Không muốn gây ra thêm chuyện gì.

Nhóm Chu Văn có mặt tại phòng an ninh, nhìn chằm chằm màn hình.

Thời gian liên tục bị tua ngược lại, rồi dừng lại ở chín giờ bốn lăm phút hai mươi bảy giây tối nay.

Trong video thiếu niên đi ra từ phòng riêng, chưa đi được vài bước thì cả người bắt đầu run, cậu nhạy cảm phát hiện ra đồ uống có vấn đề, muốn quay trở về, nhưng lại chịu sự ảnh hưởng của thuốc, vừa mới quay đầu đi được một bước thì ngồi thụp xuống chân tường.

Lâm Hoa Lam nhìn Hoàng Thiến với ánh mắt khó tin, bỏ thuốc mạnh như vậy, cô ta điên rồi!

Mặt Hoàng Thiên trắng bệch, hối hận xanh cả ruột.

Cô ta ở nhà bị ép đi xem mắt rồi giục kết hôn, lại thầm mến một người quá lâu, nên mới không nhịn nổi cám dỗ.

Nào biết sẽ gây ra chuyện như vậy.

Hiện tại Hoàng Thiến chỉ hi vọng không phải kết quả tệ nhất, nếu không cô không biết phải báo cáo thế nào với Tân Ngu.

Cục diện nghiêm trọng hơn cô ta không dám nghĩ tới.

Bên trong đoạn phim, thiếu niên nỗ lực bám vào tường đứng dậy, thử vài lần thì cậu ngã sõng xoài ra đất, khi cậu lấy điện thoại trong túi ra thì phía phòng bên cạnh có một gã trung niên bụng phệ đi ra.

Mặt giám đốc biến sắc.

Chu Văn nhìn thấy: "Quen không?"

Giám đốc nói đó là khách quen của Kim Đế, có một căn phòng riêng ở đây, sau đó nói tỉ mỉ về thân phận của đối phương.

Những người có mặt ở đây, ngay cả Thẩm Tự cũng không bì kịp, bọn họ là người của giới văn nghệ sĩ, bên trên cao tầng của Z giới họ cũng không hiểu rõ.

Bầu không khí ngột ngạt cực độ.

Giám đốc nhìn gã trung niên trong video liên tục túm lấy thiếu niên, cảm thấy không khí xung quanh như bị đóng băng, anh ta nghĩ đến vị đại nhân vật gọi điện cho mình, nên nói thêm: "Người này không phải là đồng tính luyến ái."

Dừng một chút, anh ta nói: "Chỉ là thích mấy đứa nhỏ xinh đẹp."

Vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người Chu Văn cũng thay đổi theo.

Nhưng ngay lập tức đã vứt bọn họ vào trong hầm băng.

Gã ta còn có ham mê đặc thù, giám đốc nói.

.

Trong phòng an ninh vang lên tiếng gió nhè nhẹ từ máy điều hòa, mọi người đều nhìn thấy, thiếu niên dần mất đi ý thức.

Gã trung niên giật lấy điện thoại của cậu rồi tắt máy, vứt vào trong thùng rác, rồi đưa cậu về phía thang máy.

Trong nháy mắt tim mọi người như ngừng đập đó, trong video lại xuất hiện một người đàn ông khác, dáng người rất cao, tóc vàng mắt xanh.

Người đàn ông tóc vàng đi lướt qua gã trung niên, bỗng dừng lại, lùi về sau rồi đứng chắn trước mặt gã, nói một câu tiếng Trung trúc trắc.

"Mỹ nhân bé nhỏ này, tôi muốn."

Nói xong thì đá bay gã trung niên, dùng mũi giày da đạp lên thái dương gã hai lần một cách hung ác, cứ thế đánh ngất gã ta, rồi khom người ôm lấy thiếu niên, nhanh chân rời khỏi hành lang.

Hắn ta đi dọc hành lang.

Thẩm Tự hoàn hồn trước, gương mặt lạnh lùng đỏ gay nói: "Mở camera bãi đỗ xe lên!"

Nhân viên vội vàng mở camera bãi đỗ xe.

Trên màn hình, tên người nước ngoài kia lên một chiếc xe Bentley, mang theo thiếu niên trong tình trạng say thuốc.

Trong phòng an ninh không một ai lên tiếng, kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Bị đưa đi trong thời gian dài như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ theo bản năng không dám nói ra.

Việc quan trọng nhất là phải tìm được người.

Thẩm Tự hốt hoảng ra ngoài gọi điện, không còn dáng vẻ điềm đạm như mọi người.

Tô Nhiếp luôn nắm chặt cánh tay anh đề phòng anh mất kiểm soát, dùng nhiều sức đến mức móng tay hằn lên tay áo.

Lâm Hoa Lâm run rẩy không ngừng cầu nguyện, Hoàng Thiến thì mặt xám như tro tàn.

An Lợi xoa xoa gương mặt cứng đờ của mình, nói chuyện với Chu Văn đang bất động: "Tìm lão Hoắc đi."

Chu Văn zoom biển số xe con Bentley lên rồi chụp lại, vẻ mặt của anh tương đối bình tĩnh so với người khác, chỉ là thời điểm gửi hình ảnh cho lão Hoắc thì hai tay đều đang run, ấn mấy lần đều sai.

Đêm giao thừa năm nay quá mức chấn động lòng người, dù không thấy máu nhưng lại ngập mùi tanh tưởi.

.

Nước Ý, ba rưỡi chiều, ánh nắng rực rỡ.

Hoắc Kham ngồi trong vườn hoa, ánh mắt nhìn vô định, bên môi ngậm một điếu thuốc, trên mặt không hề có cảm xúc.

Thợ trồng hoa với người hầu đều vội né tránh hắn, ngay cả bảo vệ tuần tra cũng đi đường vòng.

Đêm đó, nhị thiếu quay về từ Trung Quốc đã cãi nhau với lão tiên sinh, đập phá lung tung trong phòng khách, đồ đạc thay mới hết, hắn rất khó dây vào.

Nhất là hiện tại.



Dù chỉ tới gần một bước, cũng khiến bọn họ có cảm giác sợ hãi như bị ăn tươi nuốt sống.

"Cạch."

"Cạch."

Gương mặt Hoắc Kham bị khói thuốc che mờ, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chốc chốc lại ấn lên bật lửa màu đen, dưới ánh mặt trời, hương hoa thơm ngát, mà máu trong người hắn lại như đang chảy ngược.

Thời gian trôi qua rất chậm, từng phút từng giây đều khiến hắn đau khổ như bị lăng trì.

Điện thoại vang lên hai tiếng thông báo, tim Hoắc Kham hẫng nhịp, đầu lọc thuốc rung nhẹ, một hàng bụi rơi xuống, hắn mở máy xem thứ Chu Văn gửi đến, tim hắn ngừng đập, siết chặt bật lửa trong tay, gân xanh nổi cả lên.

Sau lưng đột nhiên có tiếng nói: "Tôi biết hắn là ai."

Động tác gọi điện của Hoắc Kham đột nhiên chậm lại, hắn đứng dậy, cầm lấy điếu thuốc bị mình cắn nát, con ngươi như nhuốm máu, giọng hắn khàn vô cùng, phảng phất có vị tanh ngọt.

"Là ai?"

Hoắc Kiêu nhìn hắn một lúc, thốt ra một cái tên: "Engels."

.

Trong một căn nhà xa hoa.

Chương Hướng Duy tựa vào tường, trên khóe miệng có vết máu, là cậu tự cắn mình, miệng toàn vị máu khiến cậu khôi phục được một chút ý thức.

Cậu mất tích, anh Hoa Lâm sẽ đi tìm chú Văn, bọn họ chắc chắn đều đang đi tìm cậu, cậu phải nghĩ cách kéo dài thời gian.

Một giây sau ánh mắt Chương Hướng Duy lại trở nên mơ màng, cậu dùng lực cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau đớn xen lẫn nóng bức khiến cậu phải gắng sức giãy dụa.

Tiếng đàn dương cầm thanh thúy dừng lại, Engels cầm rượu đỏ đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên người Trung Quốc.

Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đỏ bừng, trên trán vương sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, đôi mắt trong veo ngập nước, môi đỏ dính máu, diễm lệ mê người.

Bị hành đến vậy rồi, mà cậu vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức.

Ái chà, thật đúng là một con mồi ghê gớm.

Cảm nhận được ánh mắt ác liệt, Chương Hướng Duy gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy mơ hồ, đại khái nhìn ra được người nước ngoài kia đang cười, ý cười chứa vài phần khát vọng chinh phục bị gợi lên.

"..."

Chương Hướng Duy cụp mắt, hô hấp gấp gáp mà ướt át.

Engels ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, giọng điệu thân mật như đang nói chuyện với nhân tình.

"Hôm nay là năm mới của người Trung Quốc, em là món quà năm mới mà thượng đế đưa cho tôi."

Chương Hướng Duy cảm thấy trong cơ thể bốc lên từng đợt, từng đợt cảm giác nóng bức, quấn lấy tay chân cậu, khiến hai chân cậu không ngừng run rẩy, đôi lông mi dài khẽ run, cả người cậu như bị hàng ngàn bàn tay mơn trớn.

Không được.

Bao lâu nữa đám chú Văn mới có thể tìm được mình đây...

"Bé cưng, năm mới vui vẻ."

Engels nghiêng ly rượu trong tay, rượu đỏ thẫm chảy xuống đôi mi như cánh hồ điệp của thiếu niên, chảy qua gương mặt non nớt, qua cái cổ thon dài, qua xương quai xanh tinh tế, nhỏ giọt vào bên trong áo lông vàng nhạt.

Tạo thành một mảng màu đỏ tỏa hương rượu thơm.

Chương Hướng Duy rùng mình, cảm giác nóng bức ướt át như nuốt chửng cậu, hai tay cậu đưa ra siết lấy người đối diện.

Engels để mặc cậu túm lấy áo tắm của mình, gã khẽ cười ám muội: "Muốn ư?"

Chương Hướng Duy dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, cực kỳ hoảng sợ rút tay lại, tiếp tục nắm chặt tay mình, phát ra âm thanh giãy dụa khổ sở.

Engels có chút kinh ngạc, vẫn chưa từ bỏ?

"Cưng có đối rồi?"

Chương Hướng Duy mơ màng gật đầu, cậu có bạn trai rồi.

Engels tiếc nuối nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, tôi không đụng đến người có cặp rồi."

Chương Hướng Duy còn chưa kịp mừng rỡ, Engels đã cong môi cười như thiên sứ: "Tôi cân nhắc một chút, đêm nay có thể là ngoại lệ."

"..."

Engels dùng ngón tay vuốt ve xương quai xanh thiếu niên, liếm rượu chảy trên mặt cậu: "Được rồi, nên thưởng thức mỹ thực thôi."

Nói xong Engels bế cậu vứt lên giường, đè lên người cậu, hừng hực dục vọng áp sát lại ngửi hương rượu ám trên người cậu.

.

Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên kêu lên, cứ dừng rồi lại kêu: "Đm."

Engels cầm lên xem, trên màn hình là lời mời gọi video từ một người mà chưa từng gọi video bao giờ.

Engels sơ ý ấn nhận điện thoại, con ngươi màu xanh của gã híp lại, giọng điệu khó chịu: "Roye, có chuyện gì để mai nói, tôi đang bận, không rảnh."

Hoắc Kiêu lạnh nhạt nói: "Tôi khuyên cậu đừng bận, tốt nhất là còn chưa bắt đầu bận."

Bên kia màn hình đổi thành người khác, có chút giống Hoắc Kiêu, nhưng đồng tử của hắn không phải nâu đậm, mà là màu đen, như một cái hồ sâu không thấy đáy, mắt hắn đỏ như máu, nhìn chằm chằm Engels giống như nhìn một kẻ đã chết.

Engels tự dưng có chút sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.