Edit: Nhất Thanh Beta: Huyền Tối hôm đó Hoắc Kham vừa xong việc thì đến nhà Chương Hướng Duy luôn, mặc một bộ đồ giản dị quần âu áo sơ mi, không quá long trọng cũng không quá màu mè, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất hợp với tuổi tác của hắn. Miêu tả dễ hiểu là đơn giản, gọn gàng. Xe tiến vào tiểu khu, An Lợi giảng bài cho thằng bạn già của mình, tổng cộng có hai điểm quan trọng. Một: Không thể quá vênh váo, người hơn ba chục tuổi rồi, phải đi theo con đường chín chắn thành thục, nhưng cũng không thể tỏ ra quá trịnh trọng, sẽ khiến hai cô chú cảm thấy kì lạ. Hai: Có thể khách sáo, nhưng tuyệt đối không nên gượng gạo căng thẳng quá mức, phản ứng kiểu vậy là dành cho con rể đi gặp cha mẹ vợ, không phù hợp với tình hình trước mắt. An Lợi đỗ xe dưới tòa nhà 27: "Gọi điện thoại cho Tiểu Chương bảo nhóc ấy xuống đón à?" Hoắc Kham ngồi phía sau, tựa lưng vào ghế nói: "Đợi lát nữa." An Lợi lấy điện thoại ra báo cáo hành trình cho Chu Văn. Cậu chàng người mẫu kia cắm sừng Chu Văn rồi, cho nên gần đây anh ta không dính đến chuyện tình cảm nữa, chỉ một lòng vì công việc. Khiến cho phòng làm việc gặp xui xẻo thì thôi đi, ngay cả An Lợi cũng không ngoại lệ, y phải gọi điện báo cáo với tần suất cao như vậy, chẳng khác gì đi chơi phải báo cáo với bạn gái cả. An Lợi nhét điện thoại vào trong túi, nhìn thằng bạn mình, điều nên nói y đã nói rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hắn tự điều chỉnh trạng thái cho tốt thôi. Chỉ là một lần mời cơm cảm ơn bình thường, nếu như hắn quên mất thân phận ông chủ và tiền bối của mình, hoặc là không kiểm soát được cảm xúc, khiến hai cô chú nhìn ra hắn nhớ thương con trai họ, vậy thì sẽ không có lần sau nữa. Bữa cơm này không dễ ăn. Ngoài hành lang có người đi ra đi vào, người thì đi chạy bộ, có người thì vừa tan tầm dắt theo con nhỏ ra sân chơi, dắt chó đi dạo, không ai hay biết rằng bên trong chiếc xe đỗ cạnh họ có một ngôi sao lớn. Hoắc Kham chỉnh đốn tâm trạng mất vài phút, mở cả phần ghi chú ra ôn tập lại một lần, lẩm bẩm từng điểm quan trọng, cảm thấy ổn ổn rồi mới gọi điện cho bạn nhỏ. "Tôi đến rồi." Không lâu sau, có một bóng áo trắng chạy ra từ cửa thang máy. Hoắc Kham ngồi trong xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chạy từ bậc thềm xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây, trong mắt như có ánh sáng long lanh linh động, toát ra hơi thở thiếu niên khiến lòng người rạo rực. "An Tử, cậu nói xem tôi có thể để tôi và em ấy cùng lên một trang bìa không?" An Lợi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Hai năm trước cậu hỏi tôi chuyện này, tôi sẽ nói không thể, một năm trước cũng vẫn sẽ là đáp án đó, còn bây giờ thì khó nói." Vậy tức là có hi vọng. Hoắc Kham nghiêng người mở cửa xe: "Duy Duy." Chương Hướng Duy đang định gọi điện thoại, nghe thấy tiếng gọi theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang mở cửa xe bước xuống, cậu có chút ngây ngẩn. Hoắc Kham đóng cửa xe đi về phía cậu, đứng cách cậu hai bước chân: "Mới bao lâu không gặp, mà đã không nhận ra tôi rồi?" Chương Hướng Duy mấp máy môi. Hoắc Kham nói: "Em ăn gì vậy, miệng toàn dầu này." "...Chân gà." Chương Hướng Duy ngại ngùng xoa xoa mu bàn tay, sau đó chào hỏi An Lợi ngồi ở ghế lái: "Chú An Lợi." "Tiểu khu nhà nhóc cũng được đấy nhỉ, đèn đường đều rất sáng, cũng không khó tìm số tòa nhà." An Lợi nói xong thì đi ra cốp sau lấy đồ. Chương Hướng Duy nhìn từng túi từng túi được xách ra, xếp trên đất, ngây ngốc nói: "Cái này... đây là..." Hoắc Kham xoa cổ tay áo nói: "Mua cho ba mẹ em." Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Tốn tiền quá ạ." "Không đáng bao nhiêu tiền." Hoắc Kham nói, "Không đắt đâu." Chương Hướng Duy ngửi thấy mùi tùng hương trên người hắn, nhỏ giọng nói: "Em thấy thầy đang sỉ nhục trí thông minh của em." Hoắc Kham chưa mở miệng, An Lợi đã nói giúp hắn: "Đúng là không quá đắt đâu mà." "Quá đắt sợ ba mẹ nhóc sẽ không nhận.", An Lợi xách chiếc túi cuối cùng ra. Chương Hướng Duy rõ ràng thở phào một cái. Khuôn mặt Hoắc Kham hơi xị ra, tui nói em không tin, cậu ta nói em lại tin á. Chương Hướng Duy nhận ra người đàn ông cạnh mình đột nhiên tỏa ra áp suất thấp, vẻ mặt mờ mịt: "???" An Lợi đi tới cạnh vại dấm chua nào đó, thấp giọng nói: "Vị chua nồng thế này, Tiểu Chương tuổi còn nhỏ nên không nhận ra, nhưng cô chú là người từng trải, có cái gì mà chưa gặp đâu, cậu phải kiềm chế một chút, dấm chua cũng phải giữ trong lòng, đừng để nó tràn ra." Hoắc Kham: "..." Tâm huyết nửa đời của mẹ Chương đều đặt vào sáng tác văn học, cuộc sống có thể tối giản hóa bao nhiêu thì đều tối giản hóa bấy nhiêu, bình thường bà ăn cơm ở trường học, con trai không ở nhà thì bà cũng chẳng vào bếp. Ba Chương thì rất bận, tuy rằng với vị trí của ông thì vốn không cần trực ca đêm, nhưng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đều không ổn định, mỗi lần về nhà có chút thời gian thì đều dùng để ngủ bù, lấy đâu ra thời gian rảnh mà xào đồ ăn hay hầm nồi canh chứ, chỉ sợ ông ngủ gục ngay trên kệ bếp thôi. Cho nên cả hai ông bà đều không thể nấu cơm. Đến ngày lễ hoặc có khách, thường thường đều ra quán ăn, không ăn ở nhà, nôi niêu xoong chảo mất công rửa ráy thu dọn, phiền lắm. Lần này được coi như là một biến động rất lớn đối với hai ông bà trong những năm qua. Nhặt rau rửa rau thì thằng con trai làm, thái rau chuẩn bị nguyên liệu thì ba Chương ôm tất, mẹ Chương chỉ phụ trách cầm muôi, cả hai bận rộn loạn xạ trong nhà bếp. Mẹ Chương nghe tiếng mở cửa thì vội vàng tắt bếp: "Người ta đến rồi, đi ra ngoài trước đã, lát nữa xào đồ ăn sau." "Tôi mới thái được một nửa...Ôi đợi tôi chút", ba Chương vội vàng đuổi theo bà đi ra phòng khách. Ở huyền quan, Hoắc Kham với An Lợi đang thay giày, Chương Hướng Duy hỗ trợ đặt đống quà lên tủ giày, cậu vừa nhìn thấy mẹ, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị ba mình dọa cho thụt trở về. Hoắc Kham nhìn con dao trên tay ba của người hắn thương, cảm thấy cái cổ lạnh toát. Mẹ Chương nhận ra, đoạt lấy con dao trên tay ông chồng, cười ôn hòa nói: "Thầy Hoắc, trợ lý An Lợi, đến rồi đấy à, vào ngồi đi." Hoắc Kham nghĩ thầm, mặt mũi của bạn nhỏ giống mẹ nhiều hơn. Mẹ Chương ở phòng khách một lúc thì quay lại bếp, ba Chương ở lại chào hỏi khách khứa. Bầu không khí chút ảo diệu. Tim Chương Hướng Duy nhảy lên tận cuống họng, Tần nữ sĩ có thể chủ trì gia đình đi rồi, Lão Chương thường không xuất bài theo lẽ thường, cậu rất sợ ba mình gọi Hoắc Kham một tiếng "lão đệ". Hoắc Kham uống một ngụm trà, lại quên thổi cho nguội, nóng đến mức thái dương hắn nổi cả gân xanh. Khuôn mặt nhỏ của ba Chương ở chỗ không thấy được khẽ giật giật, ông đứng dậy đi ra sau tủ lấy bật lửa với thuốc lá, đưa hắn một điếu. Hoắc Kham muốn nói rằng mình không hút, lại bị An Lợi ngồi bên cạnh đá đá chân, lúc hắn liếc mắt nhìn qua, nhận được một ánh mắt như nhìn đứa ngu của An Lợi. Đừng giả bộ mà Hoắc gia ơi, ông nghiện thuốc toàn cư dân mạng đều biết, ông đoán ba Tiểu Chương có biết không. Hoắc Kham tỏ ra không có chuyện gì nhận lấy điếu thuốc. Hoắc Kham nói: "Chú khách sáo quá, để cháu tự làm là được ạ." Ba Chương cũng không nhiều lời, đưa bật lửa cho hắn. Kết quả Hoắc Kham không được may mắn cho lắm, bật lửa như muốn đối nghịch với hắn, ấn mãi không ra lửa, hắn lại ấn, vẫn cứ không có lửa. Ba Chương đang đưa thuốc lá cho An Lợi: "..." An Lợi: "..." Chương Hướng Duy ngồi đối diện không tự chủ đứng lên, bước nhanh vòng qua bàn tiến đến trước mặt hắn: "Bật lửa này hơi khó dùng ạ." Cậu cầm lấy bật lửa, vừa ấn vừa nói: "Thầy để tay như này, sau đó dịch ra sau chút, đó, lên rồi nè." Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, tựa như kẹo bông. Xương cốt Hoắc Kham nhũn hết cả ra, không nhịn được ngậm điếu thuốc lên môi, cúi đầu đến gần cái bật lửa. Chương Hướng Duy vẫn duy trì động tác ấn bật lửa, hai người tạo thành một thế giới nhỏ, chỉ có bọn họ bên trong. An Lợi mặt không đổi sắc quan sát ba Chương, phát hiện ông tỏ ra như chẳng thấy gì, vẫn chậm rãi bóc đậu phộng ăn. Phản ứng như vậy khiến mí mắt An Lợi giật giật, không phải là ông ấy biết tính hướng của con trai mình chứ? Hoặc là... còn biết những điều khác nữa? Ba Chương cầm đống vỏ vứt trên bàn, ăn đậu phộng rồi nói: "Duy Duy, đi đốt ít nhang lên." Chương Hướng Duy bối rối một lát rồi đi đốt nhang. Sau đó bầu không khí trên bàn liền xảy ra sự thay đổi rất nhỏ. Ba Chương cẩn thận dọn dẹp vỏ đậu phộng trước mặt: "Thầy Hoắc, Tiểu Duy nhà tôi làm phiền thầy chăm sóc rồi." Tay Hoắc Kham cầm thuốc lá đặt trên bàn: "Chú nói gì vậy ạ, Duy Duy là đứa nhỏ hiểu chuyện, dù ở trong phim hay ở ngoài đời đều có chính kiến của mình, không cần chúng ta phải phiền lòng." Lông mày như mực tàu của ba Chương hơi nhếch lên: "Ừ, nó vẫn còn trẻ con lắm." Hoắc Kham hơi sửng sốt, híp mắt lại. An Lợi ngồi bên cạnh rít một hơi thật sâu, vãi thật y đang ngồi ở phim trường đấy à, đã thế còn không NG, cũng chẳng có đạo diễn. Ba Chương bóp nát vỏ đậu phộng trong tay: "Có thiên phú cũng được, nhiệt tình cũng được, trẻ con thì vẫn là trẻ con, vẫn chưa yên ổn được, về sau nếu nó có lầm đường lạc lối, vẫn phải nhờ thầy Hoắc kéo nó lại." Lạc lối? Hoắc Kham cau mày, cũng không giết chết cuộc trò chuyện này: "Em ấy là nghệ nhân ký với phòng làm việc của cháu, nhắc nhở trong phương diện công việc là chuyện đương nhiên ạ." Ba Chương dường như không phát hiện sự lươn lẹo trong lời nói của hắn, vẫn nói chuyện như ông lão đánh thái cực: "Từ xưa tới nay cây to thì đón gió lớn, nó từ lúc ra mắt, danh tiếng đã quá cao, vẫn nên thu bớt lại thì tốt hơn." Hoắc Kham cười nói: "Chú, thế thì sợ không ổn lắm ạ." "Ở trong giới diễn viên còn có một ranh giới gọi là tuổi tác, tuổi của em ấy vừa đúng là một tiểu thịt tươi, ngoại hình cũng sẵn ở đó, sẽ có rất nhiều bạn gái theo đuổi em ấy, giấu không nổi, cho dù ra mắt không phải là bộ phim, không dính tin đồn với cháu, cũng không ký với Tân Ngu, thì em ấy vẫn sẽ nổi bật giữa một đám đông, được nhìn thấy, được chú ý, gặp may mắn." "Trở thành người của công chúng chính là như vậy, tiếng tăm càng vang xa, sẽ phải chịu đựng càng nhiều, ngược lại nếu chẳng có danh tiếng gì, cũng sẽ chẳng phải chịu đựng gì hết." Ba Chương trầm mặc một lúc, thở dài: "Lần trước nó bị đâm ở bệnh viện..." Hoắc Kham nói: "Đó là do cháu sơ suất, cháu ở đây hôm nay xin được nói lời xin lỗi với chú, em ấy là ký hợp đồng với cháu, lẽ ra cháu nên lo liệu vấn đề an toàn của em ấy." Dừng một chút, hắn hút một hơi, chậm rãi nhả khói ra: "Cháu đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện như vậy lần nữa." Lần này hắn đã nói đến cùng rồi, không chừa lại lối thoát, vừa nói cho ba của đứa nhỏ nghe, cũng vừa tự cảnh tỉnh chính mình. Nếu còn lặp lại một lần nữa, hắn không chịu nổi. An Lợi vẫn luôn không xen mồm liếc nhìn thằng bạn mình một cái, bội phục hắn ra quyết định thật nhanh. Dù cho ba Chương chỉ coi câu cam kết kia là hắn mạnh miệng, cũng vẫn sẽ vui lòng nghe, dáng vẻ của ông chủ hắn cũng đã phô bày ra cả rồi. Hiệp đấu này trôi qua, An Lợi quan sát tình thế. Ba Chương gom vỏ thành một đống nhỏ, lau sạch những mẩu vụn xung quanh: "Thầy Hoắc, trợ lý An, hai người ngồi chơi, tôi vào bếp xem xem." Hoắc Kham đỡ trán thở hắt ra. An Lợi uống hết nửa chén trà, khụ khụ vài tiếng nói: "Lão Hoắc, người ba vợ này của cậu không đơn giản, không hổ là lãnh đạo." Hoắc Kham ngậm thuốc cười cười, cơm cảm ơn cái gì, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến*. *Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Xuất phát từ một sự kiện lịch sử vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng. (Theo Wikipedia) Cơm mới ăn được vài miếng, ba Chương đã phải đi vì nhận được điện thoại từ bệnh viện. Mẹ Chương chỉ gắp rau cho con trai, chồng và khách bà đều không gắp, muốn ăn gì thì tự lấy. Bởi vậy bữa cơm diễn ra cũng không quá xấu hổ. Sau khi ăn xong An Lợi giúp bà dọn dẹp. Thân phận của Hoắc Kham như vậy, muốn duỗi tay giúp đỡ cũng không thích hợp, Chương Hướng Duy phải tiếp đãi khách. Chỉ có An Lợi là người thích hợp nhất, vì vậy y phải gồng gánh trọng trách này. Mong rằng cuộc trò chuyện trong nhà bếp có thể diễn ra thuận lợi. An Lợi vừa mới cầm bát đũa bỏ vào bồn rửa bằng inox, đã nghe mẹ Chương hỏi: "Trợ lý An Lợi, cháu vẫn luôn đi theo thầy Hoắc à?" Cuộc trò chuyện bắt đầu. An Lợi kê chậu lên bên trên, mở vòi hứng nước: "Vâng." Mẹ Chương đổ thức ăn lên một cái đĩa: "Chắc là lâu lắm rồi nhỉ." An Lợi nói: "Hai mươi năm ạ." Mẹ Chương kinh ngạc nói: "Còn lớn hơn cả tuổi của Tiểu Duy nữa." An Lợi: "..." "Thầy Hoắc là từ sao nhí mà đi lên, chắc chắn không dễ dàng gì mới có ngày hôm nay," mẹ Chương khẽ than, "Trong nhà có thể ủng hộ cậu ấy đi con đường này chắc cũng không dễ dàng." An Lợi nhân cơ hội nói một chút chuyện không tra được trên mạng: "Người trong nhà thầy Hoắc đã ra nước ngoài định cư từ nhiều năm trước rồi ạ, cũng phát triển hết ở bên đó, cậu ấy có một anh trai, tiếp quản xí nghiệp lớn của gia tộc..." Bên chỗ Hoắc Kham còn khó khăn hơn cả An Lợi, bạn nhỏ dẫn hắn đến phòng của cậu, lý trí và định lực của hắn đều căng đến cực hạn. Chương Hướng Duy hồi hộp muốn chết, đầu óc cậu nóng lên, cổ mình thì giống như đang bị ông trời túm lấy, không thể rụt lại được, cậu đành phải gắng gượng mà giới thiệu về căn phòng của mình. Chẳng ai biết tại sao lại có một màn này cả. Chương Hướng Duy chóng mặt, chỉ về phía bàn học nói: "Cái này em đặt ở trên mạng, dùng vài năm rồi ạ, cũng không bong tróc gì." Ủa cái này có cái gì hay mà nói chứ, Chương Hướng Duy ảo não nhíu nhíu mày, cậu cẩn thận nhìn trộm người đàn ông kia, tựa như phát hiện ra gì đó, đôi mắt nhất thời trợn tròn. Hình như thầy ấy không tỏ vẻ chán chường đâu nhỉ...? Chương Hướng Duy cảm giác có chút khó thở, cậu mở cửa sổ rộng hơn. Gió đêm thổi tung rèm cửa, kêu ầm ầm. Hoắc Kham nhìn trên bàn có một đống sách vở, nhấc chân đi qua. Chương Hướng Duy che chắn cho đống BL của mình, lập tức đứng trước mặt hắn: "Thầy ngồi đi, ngồi đi ạ." Thế là Hoắc Kham lui về sau vài bước, ngồi lên trên giường. Chương Hướng Duy: "..." Hoắc Kham nhìn quanh phòng một lượt, mùi của đứa nhỏ, ngập tràn hương vị thanh xuân. Ánh mắt của hắn dừng lại tại một điểm, trêu ghẹo nói: "Sao lại như trẻ con vậy, ăn cơm cũng dây ra quần áo kìa." Chương Hướng Duy nghiêng đầu, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn, mặt đỏ phừng phừng. Trên tay áo không biết bị dính một hạt cơm từ bao giờ. Chương Hướng Duy nhặt hạt cơm bỏ đi: "Hôm nay thầy đi quay tư liệu chẳng rò rỉ tí hình ảnh nào, đoàn đội của thầy nỗ lực ghê á.". Không được đáp lại. Chương Hướng Duy ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đang đánh giá một loạt poster trên đầu giường cậu. Tất cả đều là hoạt hình. Chương Hướng Duy cụp mắt, cậu dẫn người này vào phòng mình, thay vì nói là bị ấm đầu, chẳng bằng nói là đã bóc trần suy nghĩ trong tiềm thức của cậu, là tư tâm nhỏ mọn của cậu, cậu tình nguyện chia sẻ điều riêng tư với hắn. Ngoại trừ đống truyện BL. Hoắc Kham cả nửa ngày mới cười nói: "Thích xem hoạt hình đến thế cơ à, nhóc con." Chương Hướng Duy bĩu môi: "Thầy bằng tuổi em chắc chắn cũng thích xem chứ gì." Hoắc Kham lắc đầu: "Tôi không hề." Chương Hướng Duy nghẹn lời một lúc: "Vậy thầy thích cái gì?" Hoắc Kham thờ ơ nói: "Nhà, xe, hàng hiệu, rượu vang, phụ nữ, những thứ này..." Hắn hơi kéo dài giọng có ý dừng lại, ngay lúc đứa nhỏ tròn mắt nhìn sang, hắn cong môi: "Tôi đều không thích." Chương Hướng Duy bật thốt lên: "Thầy không thích phụ nữ?" Cả thế giới đều yên tĩnh. Chương Hướng Duy ngừng thở, cậu kích động hỏi ra rồi, hỏi cũng đã hỏi xong, thời gian không thể quay ngược, ok fine. Hiện tại chỉ có thể xem xem thứ đang chờ đón cậu là ánh sáng hay bóng tối thôi. Hoắc Kham trầm mặc chốc lát, cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ cười than: "Thật là, giấu lâu vậy rồi, lại không cẩn thận nói ra mất tiêu." Chân Chương Hướng Duy mềm nhũn, đứng không nổi nữa mà ngồi xổm xuống: "Thầy Hoắc ơi, thầy yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói ra đâu." Hoắc Kham không đáp. Không hiểu sao Chương Hướng Duy cảm thấy hắn rất yếu đuối, rất đáng thương, không kiềm nổi mà bộc phát tình thương của người cha, thật sự rất muốn ôm hắn vào trong ngực, xoa đầu hắn, hôn nhẹ lên mặt hắn rồi nói "Con trai đừng sợ, có ba ba đây rồi." "Vừa nãy em không nghe thấy gì hết.", Chương Hướng Duy nghiêm túc nói. Khuôn mặt Hoắc Kham co rút, như vậy sao được, tui nói cho em nghe mà. Hắn nghiêm mặt nhíu mày: "Nghe thấy cũng nghe thấy rồi." Chương Hướng Duy vẻ mặt "con muốn gì ba đều cho con" nói: "Vậy em xin thề." Hoắc Kham xoa đầu cậu: "Bé ngoan." Đây coi như là cơ hội công bố thân phận gay của hắn. Dưới bếp vẫn còn đang bận. Chương Hướng Duy mở nghe ngóng một chút rồi liền đóng cửa lại, cậu nhìn người đàn ông trên giường, cảm giác bản thân giống như kim ốc tàng kiều*. *Kim ốc tàng kiều: nghĩa là "Nhà vàng cất người đẹp", xuất phát từ điển cố về Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu và Hán Vũ đế. Hơn nữa "người đẹp" còn là một con sư tử thân kinh bách chiến nhiều năm. "Thầy có muốn ăn gì đó không ạ?" "Vừa ăn cơm xong mà." "À...Vâng ạ." Nên tán gẫu về cái gì đây, đối diện với người mình thích, đàn ông, còn là một ông chú lớn hơn mình mười hai tuổi, đồng thời là thần tượng lẫn ông chủ của mình, thật sự quá khó khăn, cậu rất sợ đạp phải bom rồi nổ banh xác. Chương Hướng Duy đụng cái này, lật cái kia, càng muốn bình tĩnh lại càng luống cuống, cậu lấy điện thoại ra lướt lướt, lại nhìn thấy tên của Chu Nhất Tâm đang bạo trên weibo. Tiêu đề là [Chuyện tình cảm của Chu Nhất Tâm] Chương Hướng Duy cả kinh, cậu ấn vào xem thử, blogger nói vào đêm khuya ngày thứ năm, cô cùng một người đàn ông thần bí đi vào một tiểu khu xa hoa, tin tức nghi ngờ cô yêu đương bạo lớn. Có cả ảnh, nhưng rất mờ. Rất nhanh sau đó phòng làm việc lên tiếng làm rõ, nói rằng chỉ là bạn bè bình thường. Chương Hướng Duy lấy chuyện này để tán gẫu với Hoắc Kham, tiện thể muốn nghe ngóng một ít tin tức. Hoắc Kham cầm bút bi của cậu, nghịch con khỉ trên nắp bút nói: "Giả." "Chu Nhất Tâm có được yêu đương hay không, cô ta không có quyền tự quyết định." Chương Hướng Duy thấy khó mà tin được: "Nhưng cô ấy là nhất tỷ của Bách Sách, là tiểu hoa lưu lượng tuyến một mà ạ." Còn em là một người mới, còn chưa kiếm tiền cho thầy, thầy đã nói là có thể tự do yêu đương kìa, Chương Hướng Duy tự bổ sung trong lòng. Hoắc Kham nghịch rớt mất con khỉ: "..." Chương Hướng Duy yên lặng nhặt nó vứt lên giường, không quan trọng. "Vậy tức là nói, có người mua bản thảo hắc cô ấy sao? Gần đây sau khi đóng máy cô ấy có hoạt động gì tiếp ạ?" Hoắc Kham nói: "Theo tôi biết, cô ta còn có một show giải trí của Thượng Tinh chuẩn bị công bố, là khách mời cố định." Ánh mắt Chương Hướng Duy nhìn hắn như đang nhìn một nông dân trồng dưa: "Cho nên là tiểu hoa cùng kiểu với cô ấy ao ước tài nguyên của cô ấy, hay là giữa hai bên đoàn đội tranh giành nhau nhưng không chiếm được, nên giận muốn đạp cô ấy rớt đài ạ?" Hoắc Kham đột ngột hỏi: "Duy Duy, trong nhà em có keo dán không?" Đầu Chương Hướng Duy nhảy ra một đống dấu chấm hỏi. Một tay Hoắc Kham cầm đầu con khỉ, một tay cầm bút bi: "Tôi định dán nó lại." Chương Hướng Duy: "..." Chú à, cái này thực sự không quan trọng đâu, Lúc gần chín giờ, trong bếp đã dọn dẹp xong. An Lợi vẫn đang nói chuyện với mẹ Chương, nói đến tận công việc được sắp xếp trước một năm tới của Chương Hướng Duy. Mẹ Chương hỏi tương đối kĩ càng, An Lợi cũng trả lời tương đối chuyên nghiệp, lấy ra toàn bộ sự nhẫn nại của y. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, y lau khô tay rồi bắt máy. Cũng trong lúc đó, điện thoại lắp sim công việc của Hoắc Kham vang lên, đầu bên kia nói gì đó, động tác gắn lại con khỉ của hắn dừng lại, hắn hơi nhướng mày. Chương Hướng Duy thấy vẻ mắt hắn không đúng lắm, vội hỏi: "Sao vậy ạ?" Hoắc Kham đặt điện thoại xuống, dán xong con khỉ, ấn ấn đầu nó: "Chu Nhất Tâm tự sát." _______________________ Thanh: Mỗi ngày chỉ mong 1 chương ngắn đi một tí (ಥ_ಥ) Và chương nào cũng chỉ mong 2 bạn nhanh nhanh yêu nhau điiiii.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]