*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Phần sau của gần như tập nào cũng có nhân vật trọng yếu chết, tám chín giờ tối trường phim vẫn đang rất đông người.
Tưởng Di với Chu Nhất Tâm là nữ chính nữ phụ, nhưng cả hai đều không sống đến tập cuối cùng, hai người cùng đóng máy trong một ngày.
Hôm đó lại đúng dịp cánh truyền thông đến thăm đoàn, thế là hai đội tách ra phỏng vấn.
Hoắc Kham mất tập trung, từ lúc quay phim đến nay, không tính lần này, đã trải qua hai lần phỏng vấn đông người hắn đều đứng cạnh đứa nhỏ, nhưng lần này lại không, nên rất bất an.
Hơn nữa phỏng vấn dạng này lại không có bản thảo rõ ràng, chỉ có phương hướng đại khái, rất dễ bị hố.
Phóng viên đưa mic tới: "Thầy Hoắc."
Tưởng Di thấy Hoắc Kham không phản ứng, cô giơ tay lên chỉnh tóc, khuỷu tay như vô ý đụng vào người hắn một chút.
Hoắc Kham hoàn hồn, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy mic mà phóng viên đưa: "Xin chào mọi người, tôi là Hoắc Kham."
Tưởng Di cười: "Tôi là Tưởng Di."
Phóng viên bảo bọn họ giới thiệu một chút về nhân vật của mình.
Hoắc Kham lùi ra sau dựa lưng lên ghế, tư thế nhàn tản: "Tôi đóng vai chính là nhân vật Lộ Thành, là một..."
Dừng một chút, hắn nhíu mày nói tiếp: "Là một bông hoa lạnh lùng nhưng rất thảm."
Tưởng Di quay đầu chỉ chỉ tấm áp phích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ngay-hom-nay-cung-the-den/1286877/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.