Chương trước
Chương sau
Edit: 一青 ( Nhất Thanh)
Beta: Lê
Giấy gói kẹo kia Chương Hướng Duy cũng biết, là kẹo đoàn phim phát cho, cậu ở trong phòng chán nên đem ra ăn, ăn xong vứt vỏ lung tung, không biết là vứt ở đâu.
Cũng không biết được gấp thành bông hoa nhỏ như thế nào.
Hắn gấp rất đẹp, mỗi bên mép cánh hoa đều mềm mại, không hề bị thô.
Chương Hướng Duy không ngủ nổi.
Còn người đàn ông gấp bông hoa nhỏ kia thì đã về phòng bên cạnh, nhưng lại để lại một dấu ấn ở trong tim cậu.
Dấu ấn đó màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, giống như tờ giấy bọc kẹo kia.
Chương Hướng Duy gạt đồ trên bàn đầu giường xuống, đặt bông hoa nhỏ lên, cậu khom người lấy điện thoại chụp ảnh, lại thấy có đồ vật bị lọt vào trong ảnh, thẳng tay gạt hết xuống đất.
Lặn lộn nửa ngày mới chụp được một tấm vừa ý.
Chương Hướng Duy lên acc clone đăng weibo, xóa xóa viết viết mấy lần, cuối cùng vẫn không đăng tấm ảnh kia lên, cũng không kể lể gì nhiều, chỉ đăng hai chữ.
[Ngủ ngon...]
Chương Hướng Duy chạy vào nhà tắm, đứng trước gương đưa tay lau hơi nước vương trên đó, nhìn thấy chính bản thân mình ở trong gương.
Khoảng thời gian này có rất nhiều người nghị luận về cậu, không chỉ có mỗi bài viết ban nãy.
Hồi thi vào Học viện, giáo viên làm ban giám khảo cũng nói mặt cậu rất đẹp, nhưng cũng có điểm bất tiện.
Con đường diễn xuất dễ bị thu hẹp lại.
Chương Hướng Duy chạm tay lên đuôi hai bên mắt, kéo mí mắt về phía huyệt thái dương, đôi mắt bị cậu kéo dài ra hẹp lại, cậu lại kéo kéo khóe miệng, chọc chọc vào mũi.
"Haiz"
Chương Hướng Duy buông tay ra, ngũ quan trên mặt trở lại dáng vẻ mềm mại như mọi khi.
Cậu nhất định phải diễn tốt phần hắc hóa phía sau của, để cho các đại lão trong giới nhìn thấy tiềm năng của mình, không để người ta nghĩ cậu chỉ có thể đóng vai bé ngoan.
Chương Hướng Duy không ngủ được, cậu nhìn chằm chằm tường bên phải, chỉ hận bản thân không có đôi mắt nhìn xuyên tường để có thể nhìn thấy người đàn ông nằm trong phòng bên kia.
Không biết hắn nằm trên giường như thế nào, nằm nghiêng hay nằm thẳng, có mặc quần áo ngủ không, có đi tiểu đêm không, có hay nghiến răng không, ngủ có ngáy không....
Mấy câu hỏi lung tung cứ quanh quẩn trong đầu Chương Hướng Duy.
Chương Hướng Duy đặt tay trên bụng, hai đầu ngón tay trỏ như có như không chạm vào nhau.
Cậu nên nói với người kia như thế nào đây, gọi mình là bạn nhỏ, nhưng đừng có coi cậu là trẻ con thật chứ, năm ngoái cậu đã thành niên rồi, dậy thì cực kì đầy đủ đấy.
Tuổi này khả năng kiềm chế không tốt lắm, tình cảm vừa cháy là sẽ cháy bừng bừng, chỉ cần một đốm lửa cũng có thể tạo thành hỏa hoạn.
Cậu còn là gay nữa, hormone nam tính là điểm trí mạng của cậu.
Hắn có cân nhắc đến khả năng sống chết của mình không?
Cân nhắc một chút xong, cậu cảm thấy không nên nghĩ nhiều nữa, tạm thời áp chế mớ suy nghĩ hỗn độn có có không không này lại, cất vào một chỗ đã.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn bông hoa nhỏ trên đầu giường, thở dài đầy phiền muộn, cậu ép bản thân không nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại dỗ mình ngủ.
Phòng bên cạnh, Hoắc Kham đang uống rượu vẽ tranh.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh một thiếu niên mặc trường sam thời Dân quốc màu xám, đẹp đẽ lộng lẫy như một khối ngọc thượng đẳng.
Trên siêu thoại cũng có rất nhiều người vẽ, vẽ theo phái tả thực, hay giống như phim hoạt hình, vẽ tranh thủy mặc, đen trắng, rất nhiều phong cách khác nhau.
Còn kiểu Hoắc Kham vẽ hoàn toàn khác biệt, hắn dùng tranh vẽ bằng bút mực, trực tiếp vẽ luôn bản thảo,lúc vẽ dáng vẻ của hắn trở nên thong dong trầm ổn.
Trên giấy là một người có tay có chân, tóc ngắn, là nam, trên mặt cũng có đủ ngũ quan, đôi mắt vừa to vừa tròn, lấp lánh hữu thần.
Thế nhưng không thể nào nhìn ra đây là thiếu niên họ Chương, tên Hướng Duy.
Thầy Hoắc cũng không nản lòng, đâu phải ai sinh ra cũng biết vẽ đâu, phải học từng chút từng chút một, hắn nhấp một ngụm rượu đỏ, lật giấy tiếp tục vẽ.
Lại phân tâm mà nghĩ đến chuyện khác, bông hoa của hắn gấp chắc là không bị ném vào sọt rác đâu nhỉ, tương lai càng ngày càng đáng mong chờ.
Mỗi tội phòng trong khách sạn không có giường đôi, tiếc ghê.
Năm triệu fans cũng không gây ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của Chương Hướng Duy, mỗi ngày cậu đều ở đoàn phim đóng phim, mất cảm giác với thời gian.
Mãi đến tận khi chị Hương Hướng nhắc cậu chuẩn bị phúc lợi* cho fan.
*Phúc lợi: khi nghệ sĩ đạt 1 mốc số người fl nhất định trên weibo, sẽ đăng bài/video gì đó tặng/cảm ơn fan, gọi là phát phúc lợi.
Chương Hướng Duy cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn: "Không làm được không ạ?"
Trần Hương Hương cũng không đổi sắc mặt ngay, cô ôn hòa nói.
"Chị không hiểu, tại sao vậy?"
Chương Hướng Duy cúi đầu nhìn quạt nhỏ trên tay mình.
"Em thấy ngại lắm"
"Có cái gì mà phải ngại"
Trần Hương Hương bất đắc dĩ nói: "Lúc trước từ mấy vạn đến một triệu, rồi hai ba bốn triệu, fan hâm mộ đều kêu gào đòi phúc lợi, chị thấy em mới tham gia đóng phim vừa mệt vừa khổ, không nói với em chuyện này, bây giờ em cũng đã quen với hoàn cảnh của đoàn phim rồi, hôm nay cũng không bận gì, chẳng nhẽ không thể chuẩn bị phúc lợi cho fan sao"
Chương Hướng Duy im lặng một lát, nhỏ giọng phát biểu nỗi băn khoăn của mình: "Nhưng mà em sợ lần này làm rồi, lần sau làm lại, không đạt được kì vọng của fan hâm mộ, sợ khiến bọn họ thất vọng"
Không phải là cậu không quan tâm, mà là quá quan tâm, thế nên cậu sợ mất đi.
Trần Hương Hương đi qua đi lại vài bước, ý vị sâu xa nói: "Em nghĩ như vậy, chẳng nhẽ lần này em quay tốt rồi, lần sau không tốt, thì không đi đóng phim nữa à?"
Chương Hướng Duy "...."
"Tiểu Duy, có một câu châm ngôn là '' doanh trại cứng như sắt, binh lính chuyển như nước'' *, dùng ở trong giới giải trí cũng rất thích hợp, thần tượng làm bằng sắt, fan thì giống như nước, làm fan ba tháng, mỗi fan cũng có tính cách khác nhau, đôi khi em không thể nào biết được bản thân có điểm nào đã thu hút bọn họ" Trần Hương Hướng nói: "Bây giờ họ trèo tường sang đây theo em, cũng sẽ theo người khác, nhưng em phải hiểu rõ,còn những người thật sự thích em, bọn họ sẽ không vì phúc lợi của em không phải là cái họ muốn, hay là vì em diễn không tốt mà bỏ em"
*Gốc là Thiết đả đích doanh bàn, lưu thủy đích binh: có thể hiểu là doanh trại quân đội thì luôn cố định, còn binh lính thì sẽ luôn luân chuyển, cựu binh thì rời đi, tân binh thì gia nhập.
"Phúc lợi ấy à, nói như nào nhỉ, chị cảm thấy bây giờ em có một vài cách có thể tặng fan được đó"
"Em biết đấy, mỗi ngày em đều đến đoàn phim quay phim, ngoài tháng trước về trường thì không có xuất hiện thêm lần nào, fan hâm mộ không nhìn thấy em, bây giờ em thiếu thốn đủ đường, gian đoạn này fan em cũng rất khổ, hơn nữa chị cũng xem qua rồi, rất nhiều fan của em đều là mối tình đầu, lần đầu tiên em làm nghệ sĩ, bọn họ cũng lần thứ nhất làm fan, tất cả mọi người đều muốn cùng em bước đi thật vững vàng..."
"Chị đừng nói nữa mà"
Chương Hướng Duy lên tiếng đánh gãy lời cô, giọng nói còn mang theo giọng mũi, đôi mắt đang rũ xuống cũng hơi đỏ lên.
Trần Hương Hương nhìn lông mi run rẩy của thiếu niên, giống như một chú bướm đang vỗ cánh, cô thở dài trong lòng, người ta làm fan vì nhan sắc đúng là không phải vô lý mà, đại fan lưu lượng nhà người ta bò tường sang cũng là chuyện bình thường.
"Tiểu Duy, nghĩ xong chưa em?"
Chương Hương Duy dùng tay dụi dụi mắt.
"Lát nữa em hỏi thầy Hoắc một chút xem sao"
Trần Hương Hương: "..."
Không phải chứ em trai chị ơi, cái này cũng cần hỏi hắn hả?
Em có trợ lý với người môi giới mà em? Em ơi????
Trần Hương Hương muốn nói lại thôi, cô cực kì lo lắng, đang nghĩ xem có nên thừa dịp này nói một vài điều với cậu hay không, đột nhiên nghe thấy cậu cất tiếng nghi ngờ hỏi: "Ở bên kia có chuyện gì thế chị?"
Cô liếc mắt nhìn Chu Nhất Tâm đang tranh chấp với đạo diễn Vương, không thấy bất ngờ lắm đáp: "Chắc là đạo diễn lại không thêm ánh sáng cho cô ta, hậu kỳ cũng không có filter với chỉnh sáng, nên cô ta tức lắm, cả ngày cứ như là ăn thuốc nổ ấy"
"Chờ mà xem, thể nào sang năm phim lên sóng rồi, cô ta cũng mua thủy quân bôi đen đạo diễn Vương"
Chương Hướng Duy hạ thấp giọng nói: "Trước khi quay em có xem phim của đạo diễn Vương, đều là phong cách hiện thực, cơ bản là không chỉnh sửa, dù chị ấy không xem qua thì đoàn đội cũng phải báo cho chứ nhỉ, tại sao còn nhận phim"
Trần Hương Hương nhún nhún vai.
"Vì nghĩ là phía đoàn đội có thể bàn bạc được"
"Chu Nhất Tâm bây giờ đi con đường giống Tưởng Di, đi lên từ con đường thần tượng, thu nhập tự mình ăn"
"Tưởng Di muốn đóng phim chính kịch nhưng không có tài nguyên tốt, mãi không chuyển hình thành công, cô ta thì càng khó khăn hơn, di chứng do chỉnh mặt đã bắt đầu bị lộ ra, nếu không có filter sẽ rất xấu, đơ lắm"
Chương Hướng Duy thu tầm mắt lại, quay mặt về hướng quạt đang thổi: "Phim trường nhiều người như vậy, sao chị ý không cẩn thận một chút, không sợ người ta giở trò à?"
"Ngành nghề nào cũng có quy tắc, thường thì sẽ không sao đâu, nếu không mấy người chọc phải nhãn hàng lớn, rồi mắc bệnh công chúa với hoàng tử cũng bị cút xéo lâu rồi"
Trần Hương Hương hóng hớt nói: "Những đại bài tuyến một chân chính đều rất chuyên nghiệp, chỉ muốn quay phim cho tốt, những cái khác thì không thèm để ý, còn mấy người hay sĩ diện rồi làm trò đều không trên không dưới, mấy cái tính cách được thiết lập trước truyền thông với fan á, đến lúc đi quay phim thì bản tính đều lộ ra hết, đương nhiên không phải ai cũng như vậy, đại đa số vẫn là..."
Câu nói tiếp theo của cô bị một tiếng "Thầy Hoắc ơi" đánh gãy.
Trần Hương Hương cơ thể phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn thiếu niên nhà mình trông như đứa trẻ tan lớp mẫu giáo, vui vẻ sà vào lòng người lớn.
Đây thật sự là....
Một ánh mắt lạnh như băng quét tới đây, Trần Hương Hương lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Hoắc Kham nhìn An Lợi ra hiệu cho y đem những người khác rời đi, hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ.
"Nóng đến mức mặt đỏ au rồi này, sao không đi ra chỗ máy điều hòa đằng kia hả?"
"Bao nhiêu người đều ở đây mà, với cả em cũng không quay nữa, nên không đi sang"
Chương Hướng Duy nói: "Thầy Hoắc ơi, thầy định đi nghỉ đúng không ạ?"
"Ừ" Ánh mắt Hoắc Kham rơi trên giọt mồ hôi ở cổ đứa nhỏ, yết hầu giật giật.
"Nghỉ một lát"
Chương Hướng Duy đang định lên tiếng, bỗng nhiên có cảm giác có người đang nhìn mình, cậu theo bản năng quay đầu lại, cách một hàng staff trong đoàn phim đang bận rộn, ánh mắt cậu và Chu Nhất Tâm giao nhau.
Chu Nhất Tâm nhìn cậu nở nụ cười.
Rõ ràng đối phương đang mặc đồ diễn màu hồng, đầu đội tóc giả đeo trang sức, trên tay cô cầm roi dài, là hình tượng của một nữ hiệp cổ đại vừa xinh đẹp vừa linh hoạt, thế nhưng không hiểu sao Chương Hướng Duy lại thấy không thoải mái.
Hoắc Kham cũng nhìn theo.
Nhưng Chu Nhất Tâm đã cúi đầu xem kịch bản từ trước.
Hoắc Kham chỉnh quạt điện đặt trước chân mình, vén vạt áo màu đen lên rồi ngồi xuống ghế nằm.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Chương Hướng Duy kéo ghế nhựa đỏ ngồi xuống cạnh hắn.
"Chị Hương Hương bảo em chuẩn bị phúc lợi năm triệu fan"
Hoắc Kham nhíu nhíu mày.
"Không nghĩ ra, nên muốn tôi cho ý kiến?"
Chương Hướng Duy giật mình, người này hiểu rõ cậu như thế sao?
Từ bao giờ vậy?
Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Chương Hướng Duy nhìn hoa văn tối màu trên tay áo hắn mà sững người.
Hoắc Kham dựa lưng vào ghế đón gió.
"Tần suất đăng weibo của cậu như thế nào?"
Chương Hướng Duy không hiểu ý hắn: "Dạ?"
Hoắc Kham biết rõ còn hỏi: "Lần cuối đăng là khi nào?"
Chương Hướng Duy nói: "Một tháng trước ạ"
Hoắc Kham nghiêng đầu nhìn cậu.
Chương Hướng Duy bị nhìn đến mức rụt cổ lại.
"Ít lắm ạ?"
Hoắc Kham nói: "Cậu thấy sao?"
"..." Được rồi, đáp án này bé hiểu rồi.
Chương Hướng Duy nghịch ngọc bội đeo ở eo, cậu cũng muốn đăng lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, lại không biết nên đăng cái gì, cảm giác đăng cái gì cũng không ổn lắm.
Còn có một nguyên nhân khác nữa.
Lần trước Chương Hướng Duy vào siêu thoại của mình, cậu vô tình nhìn thấy ảnh của fan mới biết mỗi khi cậu onl, bọn họ sẽ nhận được thông báo kiểu như "Bé cưng của cậu đang onl", sự quan tâm cao độ khiến cậu cảm thấy áp lực.
Fan hâm mộ sẽ đoán xem cậu onl làm gì, người đi làm cũng sẽ chờ đợi cậu, là học sinh cũng sẽ chờ đợi cậu, thế nhưng cậu chẳng làm gì cả, chỉ lướt mạng mà thôi.
Chương Hướng Duy nghiện mạng không nhẹ, một ngày lên lên xuống xuống rất nhiều lần.
Vậy fan hâm mộ có lẽ sẽ cảm thấy cậu không làm việc đàng hoàng, hoặc tưởng tượng cậu bị dư luận trên mạng ảnh hưởng, tâm tình không tốt, khó nhập được vai, lại lo lắng cậu ở đoàn phim bị mọi người cô lập không có bạn bè, nên chỉ biết chơi điện thoại.
Sau đó Chương Hướng Duy đành lên mạng xem tin tức bằng những trang khác, không dám lên weibo, cảm giác mỗi lần login trên vai như có hàng nghìn cục đá đè lên.
Bây giờ cậu có acc clone, có thể lén lút xem, có thể thoải mái bung lụa, thế là cậu chẳng lên nick chính thức nữa.
"Đợi phát phúc lợi xong, sau đó em xem tình huống đã rồi sẽ đăng bài nhiều hơn ạ"
Chương Hướng Duy suy nghĩ một lát nói: "Nhưng mà gần đây em cũng không nhận hoạt động quảng cáo hay tạp chí gì cả, chỉ có thể đăng về sinh hoạt đời thường, hoặc đi làm này nọ, như vậy cũng được ạ?"
"Được"
Hoắc Kham lén thở ra một hơi, weibo của đứa nhỏ thật sự quá ít, hắn xem đến thuộc lòng rồi, có thể đăng nhiều hơn là chuyện tốt.
Chương Hướng Duy để chân lên thành ghế, mắt nhìn lung tung xung quanh.
"À phải rồi, thầy Hoắc, em xem weibo của thầy, weibo toàn là về công việc thôi"
Hoắc Kham nhắm mắt.
"Do phòng làm việc xử lý"
Chương Hướng Duy: "Ồ"
Không để ý đến weibo, vậy thì tiện thể add wechat được không nhỉ?
Cậu có số điện thoại, nhưng mới chỉ gọi hai lần, với lại, nếu gọi điện thoại thì sẽ có cảm giác trịnh trọng quá, wechat thì thoải mái thuận tiện hơi, nếu nói chuyện nhạt quá thì có thể dùng meme hoặc tiền lì xì để giải quyết.
Lúc Chương Hướng Duy còn do dự không quyết, lại nghe thấy đối phương mở miệng nói.
"Việc đăng phúc lợi, nếu muốn đơn giản thì đăng ảnh tự sướng, phức tạp hơn thì soạn một đoạn văn"
Hoắc Kham ung dung thong thả nói: "Phức tạp hơn nữa thì đăng một đoạn hát hò hoặc nhảy múa"
Chương Hướng Duy không để ý giọng điệu của hắn phần sau có chút âm trầm, lại ẩn chứa cảm giác cực kì mong đợi, cậu còn đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của chính mình, nhảy múa à? Lần cuối cậu nhảy là đợt tết nguyên đán.
Lúc đó đóng một nhân vật là vũ công múa đương đại có sự nghiệp thất bại, khiến cậu phải luyện tập rất cực khổ, bây giờ nhớ lại mà bắp chân cũng vẫn còn run.
Chương Hướng Duy quyết đoán từ chối việc nhảy.
"Em sẽ hát"
"Tùy cậu"
Hoắc Kham nghĩ lại video mà mình đã xem rất nhiều lần, tựa người vào tay vịn của ghế, thôi múa thì để lần khác vậy, vẫn còn cơ hội.
Chương Hướng Duy nhìn sống mũi cao thẳng của người đàn ông đối diện, nhìn đến mức có chút xuất thần.
"Thầy Hoắc ơi, vậy thầy nghĩ em nên hát kiểu gì thì tốt ạ? Hát nhạc em thích có được không?"
Chú sói xám họ Hoắc nhấc mí mắt.
"Fan đa phần là nữ, hay là hát tình ca xem sao?"
Bé thỏ trắng họ Chương sững sờ một hai giây.
"Tình ca ạ? Được"
"Buổi trưa đến phòng cậu, cậu hát tôi nghe thử xem sao, sau đó quay video sau"
"Không cần đâu ạ"
"Không sao đâu, tôi không ngủ trưa"
Nhưng bé muốn ngủ trưa mà!
Buổi trưa vừa xong việc, Hoắc Kham ăn uống qua loa rồi sang phòng đứa nhỏ.
Chương Hướng Duy nhờ chị Hương Hương lấy cho mình một cây đàn ghita, cậu gảy dây đàn, cả người cứng ngắc căng thẳng, kết quả cậu phát hiện người đàn ông kia đang xem điện thoại, không nhìn mình.
Tình cảnh như này Chương Hướng Duy từng nhìn thấy ở nhà Đường ca.
Đường ca kèm con mình làm bài tập cũng như thế, người thì ở đây, nhưng tâm thì ở trên điện thoại.
Chương Hướng Duy liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu hắng giọng: "Thầy Hoắc, em bắt đầu nhé ạ"
Hoắc Kham không nhìn cậu, ngón tay thon dài ấn ấn trên điện thoại di động.
"Được"
Chương Hướng Duy vừa đàn vừa hát bài <Thư tình kiểu mẫu>, là một bài hát từ rất lâu rồi.
Nếu không có bài hát này, thì không có cậu trên đời.
Bởi vì ba cậu năm đó nhờ bài hát này mới theo đuổi được mẹ cậu, là bài hát định tình, hai người ở bên nhau thì mới có gia đình này.
Chương Hướng Duy cười, vỗ lên cây đàn ngâm nga vài tiếng, sau đó cất tiếng hát.
Hoắc Kham liếc nhìn cậu, ánh mắt quét qua rất nhanh, nhưng nóng rực, ấn giấu sự cưng chiều dâng lên đến cực điểm.
Ca sĩ hát gốc cảm giác tang thương trầm thấp, tràn đầy sự từng trải và tình cảm phong phú, kể về câu chuyện của năm tháng đầy màu sắc.
Nhưng giọng hát của đứa nhỏ thì sạch sẽ sáng sủa, đem lại cảm giác ngây thơ, tốt đẹp mà tràn ngập hi vọng.
Hoắc Kham yên ắng mà ghi lại xong, cũng yên ắng mà giơ tay lên, hắn gác chân lên nhau, mặt không cảm xúc rồi khàn giọng nói: "Tình ca không hợp lắm, đổi cái khác đi"
".....????"
_______________________________________
Chú Hoắc là đồ giả dối, chỉ biết lừa gạt trẻ con ngây thơ thôi =))))))))))))))))
P/s:Chương trước rõ ngắn, chương này lại dài ra =))))))) Chả hỉu, mà mình chưa beta nên mng thấy lỗi thì cmt để mình sửa nhé TvT Cảm ơn mng. Đăng giờ này có ai đọc k hê hê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.