Thiệu Liên chờ thật lâu mà Bùi Thâm vẫn im lặng.
Vịt trắng khổng lồ xê lại gần. Đôi mắt hạt đậu, à không, bây giờ vịt lớn lắm rồi, phải gọi là mắt quả nho, đôi mắt đen láy kia, chớp chớp nhìn hắn.
"Bùi Thâm? Sao anh không nói gì vậy?"
"Có phải anh bị tôi dọa sợ rồi không?"
Giọng của vịt trắng càng ngày càng nhỏ, đầu vịt cũng cúi càng ngày càng thấp, trông rất đáng thương.
Lúc này Bùi Thâm mới phản ứng lại được, hắn không dám chắc hỏi: "Thiệu....Thiệu?"
"Ừm, là tôi đó! Đây là bản thể của tôi này." Cổ vịt mới rủ xuống dựng thẳng lên.
Nghiêng đầu sang trái, nháy mắt: "Đẹp không?"
Nghiêng đầu sang phải, nháy mắt: "Thích chứ?"
Bùi Thâm: "..."
"Em để anh bình tĩnh đã." Hai mắt Bùi Thâm rỗng tuếch, ngây người xoay người, sượng đơ rời khỏi nhà.
Quên luôn việc đóng cửa.
Có thể thấy hắn bị đả kích lớn đến mức nào.
Phòng khách lặng đi, "bộp" một tiếng, một giọt nước lớn nện thẳng lên sàn gạch sứ. Giọt nước mắt như mở công tắc, càng ngày càng có nhiều giọt nước rơi xuống.
Con vịt cao hai mét khóc đến mức vẹo cổ sang một bên.
Hu hu hu, hắn vẫn bị dọa!
Thiệu Liên biến về hình người, trần truồng chạy lên phòng. Cậu vừa khóc thút thít vừa mặc quần áo, sau khi nhồi đầy quần áo vào vali thì đặt xe.
Buồn thì buồn, nhưng cậu chấp nhận hết tất cả phản ứng của Bùi Thâm, bao gồm từ chối cậu.
Bùi Thâm tỏ tình, cậu mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559389/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.