Thiệu Liên ngây người, cảm thấy não mình như đóng băng.
Bùi Thâm cười, trả điện thoại lại cho cậu, lập lại lần nữa: "Cho anh cơ hội gặm cỏ non nhé?"
"Anh...." Thiệu Liên hỏi lại như người máy, khó tin hỏi lại lần nữa: "Thích của anh, là ý sẽ kết hôn à?"
"Ừm, là sẽ kết hôn. Là loại cho dù giàu sang hay nghèo hèn, bệnh tật hay khỏe mạnh đều sẽ luôn bên cạnh nhau mà em nghĩ đấy."
"Vậy thì không được." Thiệu Liên bật thốt.
Cậu là vịt mà!
Sao có thể làm bạn cả đời với con người chứ.
Hơn nữa, ai trâu ai cỏ giữa hai người họ cũng chưa chắc đâu.
Không đúng, cậu có phải trâu già đâu, cậu là vịt già.
Thiệu Liên không biết nên giải thích thế nào, cậu thấy đôi mắt Bùi Thâm càng ngày càng tối, tim vịt lòng vịt gì đó như xoắn hết vào nhau...
Có phải cậu làm Bùi Thâm khó xử rồi không?
"Tôi..." Thiệu Liên muốn nói lại thôi.
"Không sao." Bùi Thâm giơ tay sờ đầu Thiệu Liên, cố tỏ vẻ thản nhiên nói: "Em làm đúng, anh không muốn em ép buộc bản thân."
"Tôi xin lỗi."
Bùi Thâm lắc đầu: "Không cần xin lỗi, do anh gấp gáp quá."
"Cơm chín rồi, mình ăn cơm trước nhé?"
Vừa nói, hắn vừa dắt cổ tay Thiệu Liên. Không ngờ đối phương lại lùi về sau một bước.
Thiệu Liên: "Ừm, tối nay tôi hẹn Tiểu Xương ăn cơm rồi, tôi đi trước nha?"
Bùi Thâm: "Ừ."
Thiệu Liên được đồng ý chạy biến.
Cậu cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559387/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.