"Khụ!" Không biết ai là người phá lên cười trong bốn người đang hóng chuyện đằng kia, Thiệu Liên nhập vai ngay tức khắc chấm hỏi đầy đầu: Có gì buồn cười hả?
Nhưng Bùi Thâm trước mặt cứ như không nghe được tiếng cười kia. Hắn vẫn đang chìm trong cảnh diễn, vẫn nụ cười như gió xuân, trong mắt có chút khinh bỉ, dùng ngón tay đẩy ngón tay của "Thường Hổ" đang đặt trên cằm mình ra.
"Cậu Thường mới ban ngày đã say rồi à? Xin lỗi, tôi là Lâm Xí, không phải người đẹp."
Thiệu Liên ngơ ngác, cậu nhớ trong kịch bản không có câu này, cho nên, đây là lúc tự do phát huy hả?
Yết hầu không tự chủ cục cựa, Thiệu Liên nhìn chằm chằm mặt "Lâm Xí", nói: "Cạp."
Ngọc Thụy: Tiếng zịt kêu.
Bùi Thâm:....
Đạo diễn và biên kịch:???
"Cạp, đẹp lắm, đẹp thế này sao không phải người đẹp, ông thích em lắm."
Thiệu Liên nhấp nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng là vịt. Cậu có một cái bệnh ít người biết, chỉ cần lo lắng một chút là lại kêu tiếng vịt.
Đoạn này không khó, chỉ có hai mục đích duy nhất. Một là làm nổi bật sự căm ghét của Lâm Xí yêu chính nghĩa và sự thông minh xảo quyệt thuộc về thương nhân, mặt còn lại là khiến hình tượng của Thường Hổ có sự đối lập rõ rệt giữa hiện tại và tương lai, kiếm nước mắt người xem.
Trịnh Thường đã giúp cậu phân tích trên đường đến đây, ban đầu Thường Hổ là một thằng lưu manh vô lại, cậu cần đá bay sự xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/2697053/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.