Ba giờ hơn Thiệu Liên tỉnh lại. Lý do, nóng quá!
Hơn nữa cậu cứ thấy mình đang bị cả ngọn núi đè. Không phải cậu không chịu nổi sức nặng này, nhưng thứ đè cậu quá to.
Thì thầm hai tiếng, Thiệu Liên giơ chân muốn đá bay ngọn núi kia. Nhưng đến khi chân chạm vào một bức tường ấm áp thì lại khựng lại ----
Đây là duỗi hết cỡ rồi á hả?
Hình như chân cậu ngắn lại nhiều lắm luôn!
Ủa khoan, hôm nay ngày mấy?. truyen bac chien
Thiệu Liên mở mắt. Cậu trợn tròn đôi mắt đậu tròn xoe, cúi đầu nhìn chân của mình ---
Wow! Chân ngắn ngủn, bàn chân cũng thay thành chân vịt.
Gần đây trời cứ mưa mãi, cậu quên nhìn bầu trời.
Trong lúc ngớ ra, bức tường kia cử động, cánh tay khoác lên bộ lông trắng siết chặt, làm không gian nhỏ cậu giãy giụa mãi mới tạo ra được biến mất. Vịt trắng nằm im, co người lại, cố gắng nén cảm giác muồn xù lông.
Cậu có dự cảm bất hảo.
Đến khi người đang đè cậu ngủ tiếp, đôi mắt đậu mới cẩn thận nhìn lên --
Gương mặt quen thuộc trong giấc mơ, dập vào mặt vịt trắng.
Chết rồi chết rồi, giải thích thế nào đây!!!
Một con người bình thường, đột ngột biến thành vịt.
Bùi Thâm cảm thấy mình mất khống chế chìm vào giấc mơ kia, mất khống chế tổ chức đám cưới. Nhưng trong mất khống chế này lại mang theo rất nhiều cam tâm tình nguyện, tỏ vẻ không muốn nhưng lại rất vui.
Trạng thái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/2696997/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.