Bùi Thâm nhận dây dẫn, khéo léo từ chối tã.
Hắn chưa từng gặp thú cưng nào đi vệ sinh sạch hơn con vịt này, hoàn toàn không cần hắn lo lắng chuyện đó.
Cho dù lại gần cũng không ngửi được mùi lạ nào, ngược lại còn có mùi mặt trời ấm áp, khiến người khác thả lỏng.
Thiệu Liên: Hiển nhiên, yêu quái tu luyện mấy trăm năm như bọn họ làm sao có thể giống động vật bình thường. Thậm chí bọn họ còn có thể nhịn ăn, dùng ánh trăng làm thức ăn.
Chẳng qua cậu không bỏ được nhiều món ngon như vậy mà thôi.
Nhất là cá!
Cá Bùi Bùi nấu!
Nghĩ đến mấy món cá kia, ánh mắt vịt trắng nhìn Bùi Thâm càng thêm thân thiết.
"Màu này rất hợp với lông của mày." Bùi Thâm khoa tay múa chân trên lông vịt. Hắn càng nhìn càng thấy sợi dây này phù hợp.
Lần sau có thể đưa Đại Bạch đi dạo một chút.
Có tã, Thiệu Liên cảm thấy dây dắt không đến mức nào.
Hơn nữa, nhận là một chuyện, xài hay không là chuyện khác.
Tối, một người tắm bồn, một người tắm vòi sen.
Đã trải qua một lần, lần thứ hai này Thiệu Liên đã bình tĩnh hơn. Cậu không thèm nhìn sang bên Bùi Thâm, chỉ tập trung chơi vịt vàng của mình.
Bùi Thâm chuẩn bị cho cậu một bồn vịt vàng kích cỡ khác nhau.
Cậu đẩy con này, chơi con kia, lặn xuống nước rồi đột ngột vọt lên từ giữa đám vịt vàng. Đàn vịt vàng vội vàng bỏ chạy theo sóng nước, nhưng lại bị cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/2696989/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.