Con người có chút dục niệm liền bắt đầu giống như hạt giống, trong nháy mắt có thể chui từ dưới đất mà lên, trở thành cây đại thụ che chắn cả trời, một khi nó đã trỗi dậy từ trong lòng, rất khó để áp xuống. Mỗi ngày buổi tối anh đều ôm Ôn Ninh ngủ, giống như nhuyễn ngọc trong ngực, chóp mũi quanh quẩn đều là hơi thở nhẹ nhàng ngọt ngào uyển chuyển trên người cô. Giống như mùi sữa tắm, nhưng chờ đến một ngày anh thật sự có thể ngửi được mùi sữa tắm ấy, mới phát hiện ra, đây cũng chẳng phải là mùi hương phát ra từ trên người cô ấy. Đối với nam giới trưởng thành mà nói, không thể nghi ngờ đây là một khảo nghiệm rất lớn và nghiêm túc. Và anh cảm thấy chính mình nhẫn nại cũng đủ lâu rồi. Giờ này khắc này, quần áo của Ôn Ninh đã hoàn toàn bị nước làm ướt, nó kề sát trên người cô, khắc họa tất cả những đường cong duyên dáng của cô. Càng quan trọng hơn là, nút áo sơ mi của cô không biết từ bao giờ mất mất một nút, một mảnh trắng bóng trước ngực đập vào mắt anh, xương quai xanh gợi cảm lại mê người. Bởi vì vừa giãy giụa vài cái, hai luồng mềm mại trước ngực Ôn Ninh hơi phập phồng lên xuống, lúc chạm vào người anh, cảm giác như củi được thêm vào ngọn lửa đang bừng vậy. Những cái ôm hôn đơn giản đã không thể thỏa mãn được khát vọng trong lòng anh nữa. Anh nhìn Ôn Ninh một cách tham lam, muốn đòi thêm nhiều hơn từ chỗ cô. "Ninh Ninh, anh muốn em." Sau vài giây choáng váng, Ôn Ninh ngẩng mặt, nhìn ánh mắt đường hoàng nhiệt tình của anh, trong lòng cô là một mảnh mờ mịt, sắc mặt giống như lửa đốt, nóng kinh người. Cô không dám nhìn vào mắt anh lần nữa, cúi đầu xuống, khẽ cắn môi dưới, thanh âm mềm mại, "Nhưng...... Vai của anh đang bị thương." Có thể là bởi vì chưa trang điểm, bộ dạng cô giờ phút này thoạt nhìn còn mang theo vài phần ngây thơ vô hại. Nghe xong lời cô nói, khóe miệng Chu Trạch Diễn gợi lên một nụ cười nhạt. Anh cúi đầu, ôn nhu hôn xuống vành tai cô, "Không liên quan, vết thương trên vai không thể ảnh hưởng tới việc anh muốn làm được." Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, Ôn Ninh xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, tim đập "Thùng thùng" hệt như dùi cui đập mặt trống. Kỳ thật mối quan hệ của hai người đều đã phát triển đến mức này, nước chảy thành sông, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng là...... vết thương của anh như thế này, Ôn Ninh cảm thấy rất không tốt cho việc hồi phục của anh ấy. Được! Cô hạ quyết tâm, lần này nhất định không thể để anh làm bậy. Thời điểm Ôn Ninh đang nghĩ như vậy, tay Chu Trạch Diễn cũng đã từ ngoài áo cô dò xét đi vào, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve trên da thịt trắng nõn trơn mịn sau lưng cô. "Ô ――" Đôi mắt Ôn Ninh mở to, cô vô thức than nhẹ. Hít sâu một hơi, Suy nghĩ hỗn độn nhanh chóng trở về. Cô bị anh vuốt ve làm thở liên tục, "Không, không được. Vết thương anh vẫn chưa tốt, bây giờ chúng ta chắc chắn không được." Ôn Ninh biết lúc này cự tuyệt anh thật sự rất tàn nhẫn. Nhưng là, vì thân thể của anh, cô phải hạ tâm xuống, dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ dành đứa trẻ: "Anh...... chịu đựng nó trước, chờ miệng vết thương anh khỏi, chúng ta lại làm, được không?" Động tác trên tay Chu Trạch Diễn nháy mắt ngừng lại, môi mỏng áp vào bên tai cô, khẽ thở hổn hển, giọng nói câm lặng, "Anh nhịn không được." Dừng một chút, đôi mắt anh trở nên thâm trầm, dùng giọng điệu vô tội nhất hỏi: "Ninh Ninh, em nhẫn tâm nhìn anh khó chịu sao?" Hai người cách nhau gần như vậy, Ôn Ninh đương nhiên có thể cảm nhận được phản ứng mãnh liệt từ chỗ kia của anh. Chỗ đó vừa vặn đè giữa hai chân cô, muốn không cảm nhận được cũng khó. Lỗ tai Ôn Ninh đỏ bừng như máu chảy. Cô thực sự không hiểu, trong sâu thẳm, anh bị thương chảy máu nhiều như vậy cũng không sợ, làm sao cái này lại không nhịn được Cô lắp bắp, mơ hồ không rõ hỏi anh: "Vậy, em nên làm gì bây giờ?" Cô đều đã thẹn thùng như vậy rồi, nhưng cố tình người đàn ông bên cạnh cô còn chơi xấu, không chịu cứ vậy buông tha cho cô. Tay Chu Trạch Diễn ôm eo cô không hề có ý định buông ra, anh thấp giọng cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Đúng vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Trong phòng tắm sương mù bốc lên, nhiệt độ không ngừng tăng cao. Trên người Ôn Ninh sớm đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, một vài sợi tóc bị dính nước, áp chặt lên trán cô, phía trước đã loạn không nhìn ra bộ dạng gì. Cô bị giọng nói của anh làm mềm lòng. Trơ mắt nhìn anh khó chịu, Ôn Ninh đương nhiên không đành lòng. để không ảnh hưởng đến miệng vết thương anh, dường như...... cũng có một cách. Tim đập nhanh, cắn chặt răng, Ôn Ninh lấy hết can đảm, run run vươn tay, trực tiếp đặt vào vị trí kia của anh. Giọng nói của của cô như tráng sĩ quyết tuyệt, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến anh: "Hay là, em giúp anh?" Vì động tác ái muội của cô mà trong phòng không khí dường như tăng cao hơn. Cả người Chu Trạch Diễn cứng đờ, dưới bụng dâng lên một trận nóng, cảm xúc cuồn cuộn không rõ xuất hiện trong đôi mắt đen nhánh của anh. Chợt, hầu kết anh cuộn lại, giọng anh khàn khàn, giống như đang kìm nén điều gì đó, "Được, anh rất mong chờ." Tay cô rất nhỏ, mềm như bông, phảng phất như không có xương. Sau khi chà xát trong một thời gian dài, cánh tay Ôn Ninh rất mỏi. Rốt cuộc, cô cũng nghe được anh kêu rên một tiếng, phun vật gì đó lên tay cô. - Trước lúc vào phòng tắm, Ôn Ninh hiển nhiên sẽ không nghĩ đến việc tắm giúp Chu Trạch Diễn một lần sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Cô một khuôn mặt hồng đi vào, kết quả mặt càng hồng đi ra. Ai có thể nghĩ đến Chu Trạch Diễn bề ngoài thì lạnh lùng, tính tình thì lãnh đạm, thế nhưng lại là tên văn hóa bại hoại ngầm như vậy! Ôn Ninh ở trong lòng nói thầm một hồi, cuối cùng, vẫn là cầm thuốc và băng gạc đến đổi thuốc cũ cho anh. Chu Trạch Diễn vẫn luôn ngồi ở mép giường chờ Ôn Ninh tới, bộ dáng thỏa mãn sung sướng không nói nên lời. Nhìn thấy cô, anh ngước mắt, cười cười, thương tiếc mà nói: "Vừa rồi vất vả cho em rồi." Trầm mặc một lúc, môi anh lại không tự giác nhẹ nhàng giơ lên, "Anh cảm thấy em làm rất tốt." Nghe vậy, mặt Ôn Ninh lại bỏ bừng. Trừng mắt liếc anh một cái, cô nhỏ giọng, lại rất có khí thế cảnh cáo, "Chu Trạch Diễn, em hiện tại tới để thay thuốc cho anh, anh không được nhắc lại chuyện đó nữa." Tưởng tượng đến hành động nửa tiếng trước của cô, Ôn Ninh cảm thấy mình xấu hổ chết đi được, ai muốn nghe anh khen ngợi vậy?! Hơn nữa, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, vừa rồi toàn dựa vào việc anh chỉ huy động tác lên xuống như thế nào. Lúc ấy tay cô đã không khống chế được mà run rẩy, anh lại còn cười cười, người này quả thực quá xấu rồi. "Được, anh không nói nữa." Chu Trạch Diễn nhìn mặt cô hồng như quả táo, không nhịn được ý cười trong lồng ngực, thôi, không trêu cô nữa. Lúc giúp anh thay thuốc, Ôn Ninh rất cẩn thận nghiêm túc. Đầu tiên cô cẩn thận mở băng vải trên vai anh ra. Cẩn thận quan sát hồi lâu, thấy miệng vết thương không xuất hiện hiện tượng nhiễm trùng, trong lòng cô mới nhẹ nhàng thả lỏng. Sau đó, cô lấy cồn, dùng tăm bông ướt tiêu độc miệng vết thương, cuối cùng lại dùng miếng băng gạc băng bó lại. Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh thay thuốc cho anh ở nhà, toàn bộ quá trình cô đều hết sức chăm chú. Sợ mình bị phân tâm, cô thậm chí không dám cùng Chu Trạch Diễn nói chuyện, sợ không cẩn thận nặng tay vào miệng vết thương anh. Sau khi thay thuốc xong, Ôn Ninh như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Thay xong rồi đấy, em thấy miệng vết thương của anh khôi phục cũng không tệ lắm, hẳn là thêm mấy tuần nữa, có thể hoàn toàn khép lại." "Đúng không?" Chu Trạch Diễn nghe được lời này của cô tựa hồ càng thêm cao hứng. Nhướng mày, anh rất có hứng thú mà nhìn cô, trong mắt ý cười càng sâu, "Anh nhớ rõ lời em vừa mới nói rồi, hy vọng đến lúc đó em có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Ôn Ninh ở phòng tắm tổng cộng cũng chưa nói mấy câu. Nhớ lại một chút, cô lập tức ý thức được anh đang chỉ là câu nào. Cô nhớ rõ lúc ấy mình nói là —— "Chờ vết thương của anh tốt, chúng ta sẽ làm." Ôn Ninh: "............" - -- Bởi vì gần đây hai người đều không có hoạt động gì, cho nên mỗi ngày buổi sáng bọn họ đều có thể ngủ đến khi nào tỉnh dậy cũng được. Thật ra Chu Trạch Diễn tỉnh lại sớm hơn Ôn Ninh rất nhiều. Nhưng anh sợ làm cô thức, tỉnh cũng không tính làm gì, sờ sờ mặt cô, lại không tiếng động hôn hôn cô vài phát, liền nhắm mắt lại ôm cô tiếp tục ngủ. Ôm trong lòng ngực một người vừa mềm mại lại dính người, tuy rằng thời thời khắc khắc đều muốn ẩn nhẫn, nhưng kia cũng là hạnh phúc thỏa mãn. Hơn mười giờ sáng, di động Ôn Ninh vang lên, ở bên cạnh gối đầu "Đô đô đô" không ngừng. Cô bị tiếng chuông đánh thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cũng chưa kịp thấy rõ là ai gọi tới, đã trực tiếp ấn nghe, "Alo, xin chào......" Giọng nói cô hiện giờ là giọng nói vừa buồn ngủ lai lười biếng. "Đã mấy giờ rồi, em như thế nào còn đang ngủ?" Điện thoại bên kia truyền đến một đạo âm thanh thập phần quen thuộc. Ôn Ninh thu hồi ý thức, chậm rãi tỉnh táo lại. Mắt nhìn lên màn hình di động, cô nghi hoặc hỏi: "Không phải hiện tại anh đang dự cuộc họp ở Luân Đôn sao? Bên đấy chắc đang là hai giờ sáng? Giờ này anh gọi điện thoại cho em làm cái gì?" "Anh hôm nay vừa xuống máy bay, hiện tại đang trên đường đến nhà em." Hoắc Minh giải thích với cô. Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, anh sẽ đến nhà em, em nhanh lên một chút." "A a a?" Một chút buồn ngủ bị sót lại cũng bị tiếng nói của Hoắc Minh làm tỉnh hẳn. Cô làm một điệu cá chép lộn mình, chui khỏi lồng ngực Chu Trạch Diễn. Sau khi ngồi dậy, giọng nói của cô trở nên hoảng loạn, giọng nói không tự giác cao hơn vài phần, "Anh, sao anh lại tới đây?" Hoắc Minh nói: "Tất cả những việc liên quan đến em trên Weibo anh đều biết cả, anh đây thân là anh trai mà lại không tới xem em, vậy không còn gì để nói nữa rồi." "Người đàn ông đó đã bị bắt rồi, hiện tại em không sao cả." Ôn Ninh vội vàng chối từ, dùng miệng lưỡi "người làm việc tốt" khuyên: "Anh à, ngày thường không phải anh bận rất nhiều việc sao, thế nên không cần tới đây nữa. Nếu thật sự cần thiết, buổi tối chúng ta có thể nói chuyện WeChat với nhau mà." "Không được, anh phải đích thân tới thì mới yên tâm. Đúng rồi, đã lâu không đến nhà em, em vẫn ở chỗ cũ chứ?" "Ách......" Hiện tại dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà khẳng định không kịp. Ôn Ninh do do dự dự, mới thấp thỏm mở miệng, "Thật ra..... Bây giờ em không có ở nhà." "Cái gì?" Hoắc Minh nhận thấy có gì đó không ổn "Không phải em đang ngủ sao?" Ôn Ninh liếc mắt nhìn Chu Trạch Diễn một cái, "Em đang ngủ, nhưng không phải ngủ ở nhà. Em đang ở trong nhà Chu Trạch Diễn." Rõ ràng đều đã là người hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng không biết vì sao, lúc cô cùng Hoắc Minh nói chuyện điện thoại, có cảm giác giống như yêu sớm rồi bị người nhà phát hiện. Cô sợ bị Hoắc Minh giảng đạo lý, nhân lúc anh chưa kịp mở miệng kịp mở miệng, vội vàng bổ sung vài câu: "Không phải lần trước anh ấy thay em chặn một dao sao, em sợ anh ấy ở nhà không có ai chăm sóc, nên trực tiếp dọn đến nhà anh ấy rồi." "Có nhiều công ty giới thiệu người giúp việc như vậy, anh ta không tự tìm được người sao?" Hoắc Minh hừ lạnh một tiếng. Dừng một chút, lại hỏi, "Địa chỉ chỗ đó là gì? Hiện tại anh tới ngay." Ôn Ninh hoảng sợ mở to hai mắt. Cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Trạch Diễn, làm cái khẩu hình, không tiếng động hỏi anh—— "Anh em muốn tới, làm sao bây giờ?!" "Không có việc gì." Chu Trạch Diễn trấn an vỗ vỗ tay cô, cũng dùng khẩu hình trả lời lại. "...... Được rồi." Ôn Ninh nói địa chỉ cho Hoắc Minh, sau đó cô liền nghe thấy Hoắc Minh phân phó tài xế, "Đem xe chạy đến tiểu khu Cẩm Tú Hòa Đình đi, cảm ơn." Cắt đứt điện thoại, Ôn Ninh vội từ trên giường bò dậy. Rửa mặt súc miệng trang điểm lại, cô lại đem đồ của mình trong phòng anh chuyển hết sang phòng cho khách cách vách, làm như hai người chưa từng ngủ chung trên một cái giường. Một hồi thu thập xong, Ôn Ninh đứng ở trước mặt Chu Trạch Diễn, ngượng ngùng nói, "Cái kia...... Một lát nữa anh em đến đây, thái độ của anh ấy sẽ hơi tệ một chút." Chu Trạch Diễn tỏ vẻ chính mình có thể hiểu được "Anh hiểu, anh trai đối với em gái đều là như thế này." Ôn Ninh tiếp tục ngượng ngùng nói, "Tuy rằng hiện tại có lẽ ấn tượng của anh ấy đối với anh không tốt, nhưng em bảo đảm, em nhất định sẽ tạo cho anh một hình tượng thật tốt ở trong lòng anh ấy!" "Hả? Anh không nhớ rõ anh đã làm điều gì không tốt ở trước mặt anh em." Anh thậm chí nhớ rõ ràng tin đồn bát quái về mình rất ít, cho nên rất kinh ngạc vì sao lại lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Hoắc Minh. "Đó là bởi vì, bởi vì......" Ôn Ninh cúi đầu không dám nhìn anh, cô vặn vặn ngón tay, tỏ vẻ xấu hổ. "Lần trước ra nước ngoài, là Hoắc Minh lái xe đưa em tới sân bay. Dọc đường đi em đều nói về anh, mắng anh phụ lòng vô số lần, Trần Thế Mỹ (*),kẻ lừa đảo. Có khả năng anh ấy đều ghi tạc trong lòng." (*)Trần Thế Mỹ: 陈世美 /Chén Shìmĕi/ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý.[theo gg] Chu Trạch Diễn: ".................."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]