Ban đêm an tĩnh, đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, lờ mờ,nhìn không rõ.
Ánh trăng trên cao lạnh lẽo, mà sắc mặt Chu Trạch Diễn lúc này so với ánh trăng còn muốn lạnh hơn vài phần.
Đôi tay anh gắt gao vòng lấy eo cô, dùng mười phần sức lực, như là muốn đem cô tiến vào xương cốt bên trong mình.
Nụ hôn này rơi xuống như là vội vàng bá đạo,lại như là công thành chiếm đất, mang theo vài phần ý tứ trừng phạt. Nhưng dần dần, anh ở bên môi cô trằn trọc cọ xát, lộ ra vài phần thâm tình.
Ôn Ninh bị anh hôn đến thở không nổi.
Cô vốn dĩ đã uống say, trong giây lát bị hôn kịch liệt như vậy, lúc này đại não cực kỳ thiếu oxy, đầu óc vựng vựng hồ hồ.(*)
(*) choáng váng,mơ hồ.
"Chu Trạch Diễn, anh làm gì vậy?" Ôn Ninh thật vất vả mới tách ra được một chút khoảng cách với Chu Trạch Diễn, bởi vì tức giận,giọng nói kéo lên vài lần.
Ôn Ninh mở to mồm thở phì phò, đôi mắt trừng lớn, trong thần sắc hàm chứa ý vị lên án mãnh liệt.Sắc hồng nhanh chóng phủ đều lên trên khuôn mặt, nhìn qua thế nhưng còn có điểm kiều mị.
"Em nói xem?"Chu Trạch Diễn phủ ở bên tai Ôn Ninh, lạnh giọng chất vấn cô, "Ôn Ninh, em còn có lương tâm hay không?"
Hơi thở ấm áp của anh chiếu vào cổ cô, Ôn Ninh không tự giác mà run rẩy một trận. Cái này gọi là làm sai việc còn muốn trả đũa sao? Người này còn có thể vô sỉ thêm một chút nữa hay không?
Ôn Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-va-mat/1750640/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.