Ánh chiều tà hoà lẫn với chân trời,sao còn chưa có tới nhưng màn đêm đã chậm rãi buông.
Buổi tối 7 giờ, máy móc của mấy chục nhà đài được đặt tại bốn phương tám hướng đồng loạt mà sáng lên, sáng ngời lóa mắt như ánh đèn nháy,đem toàn bộ thảm đỏ chiếu đến giống như ban ngày.
Đợi gần hai mươi phút, hai vị vai chính đều ngồi trong xe có chút nhàm chán.
Bọn họ muốn thoải mái nhưng không được, cứ như vậy dùng tư thế ưu nhã nửa dựa vào trên chỗ ngồi, một người chơi trò chơi, một người lại lướt Weibo.
"Đinh linh..." một tiếng, di động của Ôn Ninh vang lên thông báo nhắc nhở có người gọi.
Cô lập tức rời khỏi Weibo, click mở phần thông báo.
Người gọi tới là ba cô, Hoắc Chấn Hoa――
[ Ninh Ninh, đêm nay lễ trao giải ở thành phố S cử hành, con xem con có về nhà được không, bằng không liền......]
Tuy ông chưa nói xong, nhưng Ôn Ninh cũng hiểu được ý tứ của ông. Ngón tay cô dừng ở nút kết thúc một hồi lâu,nhưng vẫn là nói năm chữ.
[ Con không nghĩ sẽ trở về. ]
Hoắc Chấn Hoa: [ vậy con một mình ở bên ngoài cẩn thận, có yêu cầu gì nếu không muốn tìm ba nói, cũng hãy tới tìm anh họ con. ]
Ôn Ninh nói một tiếng "Được" rồi cúp máy.
Rốt cuộc di động của cô cũng không vang nữa, màn hình dần tối sầm xuống, đến cuối cùng tự động khoá điện thoại lại.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm di động, nghĩ tới quan hệ của cô cùng với ba không được hài hoà lắm, ở trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-va-mat/160741/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.