Vu Thần cười khẽ: "Em thật là."
"Nhưng mà em với cậu ta mới ghi hình chung có ba ngày thôi, vừa trở về nhà không bao lâu sao lại gọi cho em nữa vậy, hai người có quan hệ tốt lắm à?"
Lăng Thanh thở dài: "Đừng có đoán mò nữa, cậu ta chỉ là một tên nhóc mới lớn thôi."
"Ồ? Chứ không phải do em đi trêu ghẹo người khác?"
"Em không có!" Lăng Thanh hợp tình hợp lí nói: "Em chỉ là kính già yêu trẻ thôi!"
Vu Thần nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản là thế.
"Em kính già yêu trẻ, nhưng chưa chắc người ta đã hiểu như vậy."
Lăng Thanh: . . . .
Nói thẳng ra thế nghe xấu hổ vl ấy anh giai.
Vu Thần bất đắc dĩ nhéo nhéo lỗ tai hắn: "Em cũng lợi hại thật đấy nhỉ, đi ra ngoài tùy tiện tham gia một cái tống nghệ, lại còn có thể trêu ghẹo thêm một tên nhóc là sao?"
"Em chỉ là thuận tay giúp cậu ta một chút thôi, cũng đâu phải là kiểu chiếu cố đặc biệt gì đâu, ai mà biết được tên nhóc đó dễ bị đả động tới như vậy."
"Em còn cảm thấy mình có lý à?"
"Còn bày đặt kính già yêu trẻ."
"Từ nay về sau kính già thôi, yêu trẻ thì miễn đi."
Vu Thần bất đắc dĩ, anh phát hiện ra, Lăng Thanh đối với những người cùng tuổi mình đều đối xử với người ta như con nít ranh, xem ai cũng nhỏ hơn hắn.
"Định nghĩa nhỏ lớn của em với người ta hình như không giống nhau nhỉ?"
Lăng Thanh cũng cảm thấy bất lực, thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1003029/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.