Sau
Thời gian tích tắc trôi qua, Lăng Thanh luôn chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài nhưng vẫn không nghe được gì khác.
THM vừa lạnh lại vừa đói, nhịn không được ngồi càng ngày càng xích lại gần hắn.
Lăng Thanh hé mắt nhìn cậu ta.
THM mặt dày nói: "Tôi lạnh, cậu không lạnh sao?"
"Không có lạnh nha~"
THM: . . . .
THM quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, có điều thân thể vẫn nhích tới gần hắn.
Thấy cậu ta tới gần, Lăng Thanh dịch người sang chỗ khác.
Hắn vừa di chuyển, Tô Thuật - người vốn dĩ đang dựa vào hắn ngủ - liền thuận thế ngã vào lồng ngực hắn rồi đáp xuống trên đùi.
Tô Thuật ngơ ngác mở mắt, mơ mơ màng màng, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Lăng Thanh che mắt cậu lại: "Không có gì, cậu ngủ tiếp đi."
Tô Thuật mơ hồ lẩm bẩm "Ừm" một tiếng, nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
THM nhìn khoảng cách giữa hai người này rồi thầm lặng tự ôm lấy bản thân mình.
Tự ôm tự khóc!
"Tôi đói bụng." Cậu ta nói thêm lần nữa.
"Vậy thì đói tiếp đi." Lăng Thanh tàn nhẫn nói.
THM không thể tin được: "Tôi đã thế này rồi mà cậu còn không thể thân thiện với tôi một chút sao?"
"Tất nhiên là không được rồi." Lăng Thanh nói.
THM cạn lời: "Lần này cậu giúp tôi, về sau hai chúng ta xóa sạch ân oán, thế nào?"
Lăng Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Nhìn tôi giống như đang quan tâm không?"
THM: . . . .
THM cảm thấy đúng thật là cậu ta không thèm quan đến chuyện này.
"Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1003027/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.