Thích Gia Hứa lại bắt đầu dựng lều.
Sở dĩ nói là lại, bởi vì cậu ta từng lung tung đồng ý nói mình có thể dựng lều.
Chỉ là khi nãy cậu ta đứng cách Lăng Thanh quá xa, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc hắn đã làm gì, cho nên bây giờ không biết cái lều này nên dựng như thế nào tiếp mới phải.
Lăng Thanh học theo bộ dáng của cậu ta lúc nãy, đứng sau lưng cậu mà chỉ huy cậu ta nên dựng lều sao mới đúng.
"Cậu không dựng lều chung với tôi à?" Thích Gia Hứa bất mãn nói: "Đây cũng đâu phải lều của một mình tôi đâu!"
Lăng Thanh chỉ chỉ phần lều mình đã dựng được một nửa, bình tĩnh nói: "Một nửa kia anh làm rồi mà, hơn nữa vừa rồi Tiểu Hứa cậu cũng đâu có giúp anh đâu nhờ. Nói gì thì nói, cậu vụng về không biết dựng lều, anh đương nhiên phải đứng kế chỉ cho cậu rồi."
"Tiểu Hứa?" Thích Gia Hứa cạn lời, cậu thành Tiểu Hứa từ khi nào vậy?
Lăng Thanh cười cười, vẻ mặt thiện lành tựa như ánh mặt trời: "Lúc nãy em bảo, nếu như anh dựng được lều thì anh không cần gọi em là anh nữa, mà em gọi anh là anh trai còn gì?"
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa tiếp tục quay đầu dựng lều, từ chối tiếp chuyện.
Lăng Thanh đứng ở bên cạnh nhìn, lão thần nơi nơi*, ra vẻ vô cùng quan tâm.
(Lão thần nơi nơi (老神在在) lāu-sîn-tsāi-tsāi : Đây là tiếng Đài Loan, ý nói một người tự tin, bình tĩnh như thể mọi sự việc đều nằm trong tầm kiểm soát của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1003021/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.