Thẳng đến khi đồng hồ điểm 12 giờ, mẹ Lăng lúc này mới ý thức được cũng không còn sớm nữa, bà đưa Thư Đồng về phòng ngủ, để cậu có thể nghỉ ngơi cho thật tốt. Lăng Thanh cũng đang định về phòng, kết quả bị mẹ Lăng gọi lại. Lăng Thanh khó hiểu nhìn bà, mẹ Lăng mở lời trước: "Mẹ có chuyện muốn nói với con." Vậy nên, Lăng Thanh đành phải theo bà, đi vào phòng. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt này, nghĩ không ra rốt cuộc bà muốn nói với mình chuyện gì, cũng không hiểu giữa hai người bọn họ còn có chuyện gì để nói. Lăng Thanh lặng thinh ngồi đó, chờ bà lên tiếng. Qua một hồi lâu, mẹ Lăng quay sang hỏi hắn: "Hôm nay ở khách sạn, con nói chuyện này con là người đầu tiên phát hiện ra, bởi vì con đã làm xét nghiệm ADN. Nhưng vì sao con phải đi giám định ADN?" Lăng Thanh không chút giấu giếm: "Không phải mẹ cảm thấy con không giống con ruột của mẹ sao?" Hắn nói: "Con cũng nghi ngờ, cho nên mới muốn đi làm rõ." "Sau đó con phát hiện ra Tiểu Bạch mới thực sự là không phải, con phải nên cảm thấy vui đi chứ? Tại sao lại không nói ra chuyện này?" "Không có gì đáng để vui cả." Lăng Thanh trả lời: "Cũng không phải con một mực muốn che giấu, chỉ là muốn nói cho hai em ấy biết trước, sau đó mới báo cho mọi người." Mẹ Lăng im lặng nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, rất lâu sau mới lên tiếng: "Con nói rất đúng, trước đây mẹ đã từng hoài nghi rằng con không phải là con ruột." "Con không giống mẹ. Bà nói: "Đặc biệt là ở tính cách." "Lăng Bạch giống người." Lăng Thanh bình tĩnh nói. Mẹ Lăng cười cười: "Đúng là có vài điểm giống, nhưng cũng không giống." "Không có ai là giống ai hoàn toàn cả, chuyện này cũng bình thường thôi." Mẹ Lăng gật đầu: "Đúng vậy." "Lần đó con đi lạc, ba mang con trở về, sau đó thì con càng dính lấy ông ấy hơn, không thân với mẹ nữa. Sau này khi Tiểu Bạch được sinh ra, con cũng không thích Tiểu Bạch." "Có lẽ con không còn nhớ rõ, nhưng lúc con còn bé con thường hay bắt nạt em con, Tiểu Bạch nhỏ hơn con, yếu hơn con, cũng không nói được nhiều như con, bị bắt nạt chỉ biết ôm mặt mà khóc thôi." "Mẹ bảo con nhường em con đi, con là anh hai, dù gì đây cũng là em ruột của con, chúng ta là người một nhà, đừng cứ mãi bắt nạt em mình như vậy. Nhưng càng nói con lại càng ghét Tiểu Bạch, đối với mẹ thì luôn bất hòa xa cách." "Mẹ cảm thấy con không hiểu chuyện, dần dần dành hết sự quan tâm cho Tiểu Bạch." Lăng Thanh không nói gì, hắn không phải nguyên chủ, mấy lời này nói với hắn cũng vô dụng. Hắn cũng không để bụng chuyện đã qua. "Nhưng không nghĩ tới, Tiểu Bạch vậy mà không phải con ruột của mẹ." Mẹ Lăng nói xong, có chút ngây người ra. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt lan tỏa khắp nhà. Mẹ Lăng nhìn về đóa cẩm chướng cách đó không xa, thấp giọng: "Em con hẳn đã sớm thương lượng với Thư Đồng, cho nên mấy ngày này nó vẫn luôn ở nhà, trước khi chia tay còn tặng hoa cẩm chướng cho mẹ, Tiểu Bạch đã sắp xếp hết rồi mới rời đi." Lăng Thanh nhìn thoáng qua những đóa hoa cẩm chướng đỏ sẫm ở đằng kia, chúng thật sự rất xinh đẹp, là màu sắc mà mẹ Lăng thích nhất, mặc kệ bà đối đãi với nguyên chủ ra sao, mặc kệ nguyên chủ có yêu cậu ấy hay không, nhưng đứa trẻ Lăng Bạch này thật sự rất thương mẹ mình. Mẹ Lăng quay đầu nhìn hắn: "Nhiều năm như vậy, mẹ không đi giám định AND của con không phải vì mẹ không dám đi, mà mẹ không biết nếu con thực sự không phải là con ruột của mẹ, vậy lúc đó mẹ nên làm gì đây." "Mẹ hy vọng con là cốt nhục của mẹ, lại sợ con không phải, mẹ còn nghĩ dù gì con cũng không thân với mẹ lắm hay trước mắt cứ để vậy đi. Con cần tiền thì mẹ cho con, con muốn kết hôn cùng Vu Thần mẹ cũng sắp xếp tốt cho con, trừ việc xa cách Tiểu Bạch như mong nguyện của con, những chuyện khác mẹ đều có thể làm được. Đây cũng coi như là không bạc đãi con." Lăng Thanh nhìn bà, biểu tình trên gương mặt mẹ Lăng thực nhạt, tại phút giây này, hắn nhận ra, bà kì thực cũng rất thương nguyên chủ. Bà rõ ràng đã biết quan hệ trước kia của Vu Thần và Lăng Bạch, cũng biết rất rõ Vu Thần mỗi lần đến chơi đều là vì Lăng Bạch. Bà sao lại nhìn không ra Lăng Bạch khẩu thị tâm phi, ngoài miệng giận dỗi, thậm chí mẹ Lăng cũng hoàn toàn nhìn thấu được một "Lăng Thanh" thỏa thuê đắc ý, dương mi thổ khí*. (Dương mi thổ khí (扬眉吐气.): Nở mày nở mặt) Bà và nguyên chủ không thân nhau, cho nên lần này dù rõ ràng bà thiên vị giúp đỡ nguyên chủ đến mấy, nguyên chủ cũng vẫn như cũ, không hề muốn thân thiết với bà. Lăng Thanh cảm thấy thực ra không cần thiết phải như vậy. Hắn từng cho rằng nguyên chủ quá thảm, trong đêm tân hôn, chồng mình còn lén lút đi gặp bạch nguyệt quang, đàn ông như vậy so với bã đậu còn cặn bã hơn! Sau đó hắn nhận ra mình sai rồi, Vu Thần không phải tra nam, cái đêm đi gặp bạch nguyệt quang gì gì đó cũng không phải như hắn nghĩ. Hắn cũng từng cho rằng bản thân và nguyên chủ giống nhau, đều là những đứa trẻ không được mẹ yêu thương. Nhưng chính trong đêm nay, hắn lờ mờ phát hiện ra, sự thật không phải như hắn nghĩ, mẹ Lăng không phải không thương yêu nguyên chủ. Mẹ Lăng đã đem người trong lòng Lăng Bạch – Vu Thần ra để tác hợp với "Lăng Thanh". So với những người khác, mẹ Lăng nhận thức rất rõ bối cảnh và địa vị của Vu Thần, nhưng bà vẫn đi đến quyết định cuối cùng là chọn "Lăng Thanh" mà không phải Lăng Bạch- một người vốn có quan hệ thân thiết với Vu Thần hơn. Có lẽ bà từng hoài nghi về thân phận của "Lăng Thanh", nhưng bên cạnh việc nghi ngờ, bà cũng rất khao khát một tình mẫu tử đúng nghĩa giữa hai người, muốn thân thiết với nguyên chủ hơn, cũng muốn lặng lẽ mà quan tâm nguyên chủ. Cho nên, xét đến cùng, hắn và nguyên chủ không giống nhau. Nguyên chủ cảm thấy nhân sinh này đối với cậu thực bi thương, thực lãnh khốc nhưng đối với hắn, thật ra cậu như vậy đã là rất hạnh phúc rồi. Thứ hắn muốn, nguyên chủ đều có, chỉ là những cái "có" đó đối với cậu ta căn bản là chẳng bao giờ đủ.
Lăng Thanh cười nhẹ một tiếng, nói: "Cảm ơn mẹ." Hắn cùng mẹ Lăng trò chuyện thêm một lát, sau đó liền rời đi. Đi gần đến phòng ngủ của mình, Lăng Thanh mơ hồ cảm thấy có chút mệt mỏi. Vu Thần ở ban công nói chuyện điện thoại xong thì quay vào phòng ngủ, nhìn thấy hắn trầm mặc ngồi ở mép giường, anh đến gần hỏi: "Làm sao vậy?" Anh duỗi tay vuốt ve mặt hắn: "Sao mặt mũi bí xị rồi?" Lăng Thanh nhìn anh, cười nhạt, không nói một lời liền ôm lấy Vu Thần. Hắn không thích nguyên chủ, hắn cảm thấy con người của nguyên chủ đã tâm cơ xảo trá lại thích làm bộ làm tịch bi thương, cậu ta đã như vậy nhưng vẫn được ba mẹ yêu thương hết mực. Cậu ta cho rằng mẹ Lăng không thương mình, không thân thiết với mình, e rằng mấy điều trên chỉ có mình nguyên chủ cảm thấy như vậy, mẹ Lăng thực sự vẫn rất thương cậu ta. Vậy cho nên từ đầu đến cuối, người không được ba mẹ yêu thương chỉ có mỗi mình hắn mà thôi... Lăng Thanh yên lặng ôm chặt lấy Vu Thần, hỏi: "Cá Nhỏ, anh có thương em không? " Vu Thần không biết vì sao vợ mình mới vừa đi từ ngoài về có một chuyến mà đã trở nên như vậy, anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn, ôn nhu trả lời: "Đương nhiên rồi." "Thương nhất sao?" Vu Thần hôn hôn sườn mặt Lăng Thanh: "Thương em nhất." Lăng Thanh nghe như thế liền chầm chậm vui vẻ trở lại. Hắn vùi đầu trong lòng ngực anh, nói từng chữ: "Vậy thì anh phải luôn thương em nhất đó." Vu Thần bật cười: "Được." Anh kéo bả vai của Lăng Thanh ra, kéo dài khoảng cách của hai người, sau đó chọt chọt trán của hắn, cười cười hôn cục cưng trong lòng. "Cả đời này đều thương em nhất." Anh nói. Lăng Thanh nhìn anh, nhìn thấy chính mình trong mắt anh, bất giác nở nụ cười. Em cũng thương anh nhất, hắn nói thầm trong lòng, cả một đời này. "Chúng ta làm đi." Hắn giơ tay ôm cổ Vu Thần: "Em muốn cùng anh làm." "Đang ở nhà em đó?" Vu Thần hết hồn: "Em nói không được làm ở đây mà?" "Chúng ta nhỏ tiếng thôi." Lăng Thanh câu lấy cổ anh, chớp chớp mắt nhìn Vu Thần. Vu Thần: . . . . Lý trí hiện tại của Vu Thần chịu không nổi bạo kích này. "Ôm em đi tắm đi." Lăng Thanh cười nói: "Trước tiên chúng ta làm một lần ở phòng tắm, sau đó thì làm thêm một lần nữa ở ưm . . . ." Vu Thần hôn hắn, muốn dùng sức một chút lại sợ làm hắn đau, chỉ đành cắn nhẹ môi Lăng Thanh một cái. Vu Thần nghe lời, bế hắn vào phòng tắm. Cảnh xuân kiều diễm âm thầm trôi qua~ Chờ đến khi hai người trở lại bên giường, Vu Thần mới ôm hắn hỏi thêm lần nữa: "Ba mẹ đã nói gì với em sao?" "Nói những chuyện trước đây." "Cho nên em bận lòng?" Lăng Thanh lắc đầu. Vu Thần nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu. Lăng Thanh cười cười hôn anh, bồi thêm cái ôm cho anh: "Không liên quan đến bọn họ." "Vậy thì vì chuyện gì?" Lăng Thanh dùng ngón trỏ của mình ấn ấn môi dưới của anh, Vu Thần bắt lấy tay hắn, hôn một cái, nắm chặt lại: "Không thể nói cho anh biết sao?" "Cũng không phải." Lăng Thanh nói: "Chỉ là không biết nên nói như thế nào." Hắn dựa vào vai anh: "Cá Nhỏ, cho em một chút thời gian, đợi đến khi em biết phải làm thế nào rồi em sẽ nói cho anh biết." Vu Thần nhìn theo sườn mặt phẳng phất nét trầm tĩnh của hắn, anh nhận ra tâm sự trong lòng Lăng Thanh còn lớn hơn so với những gì anh tưởng tượng. "Được." Anh trả lời. Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn biểu tình của anh: "Vậy anh còn thích em nữa không?" Vu Thần bật cười: "Anh cũng đâu phải vì bí mật kia nên mới thích em đâu chứ." "Vậy anh thích em vì điều gì?"
Vu Thần cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời: "Chuyện này sao có thể nói ra một nguyên nhân chính xác được, thích em là thích em, sự tồn tại của em làm anh cảm thấy rất thích, vậy nên anh mới thích em." Lăng Thanh cảm thấy Vu Thần còn rất biết nói chuyện nha. Hắn ôm lấy anh, an tâm dựa vào anh. Vu Thần hôn hôn trán hắn, ở bên tai nói cho Lăng Thanh nghe: "Cho nên em phải luôn ở bên cạnh anh, để anh cứ mãi thích em." "Ừm." Lăng Thanh đáp. Hắn ngẩng đầu cùng Vu Thần hôn môi, sau đó nhẹ giọng nói hai tiếng: "Ngủ ngon." "Ngủ ngon." Chuyện Lăng Bạch và Thư Đồng giải quyết xong, Lăng Thanh cũng phải chuẩn bị đi thu tổng nghệ. Lần này hắn quay cho một show tên là《 All-Star Friday 》, nhìn tên đoán không ra nội dung chương trình, Lăng Thanh tìm hiểu một chút, phát hiện là một show du lịch thám hiểm ngoài trời. "Nói là du lịch thám hiểm, nhưng thật ra những chuyện quá nguy hiểm cũng không dám để các cậu làm, nói trắng ra thì chính là giao một ít nhiệm vụ ngoài trời cho các cậu, sẵn tiện quay thêm mấy cảnh sinh hoạt thường ngày của nghệ sĩ, không khó lắm đâu, đơn giản thôi." "Được." Lăng Thanh không có ý kiến. "Đây là kỳ trước của chương trình, cậu xem qua một chút, để chuẩn bị tâm lý." "Vâng." "Vậy cứ thế mà làm ha, lịch trình cụ thể chị gửi qua điện thoại cho cậu, đến lúc đó chị đi với cậu." "Chị dám xuất đầu lộ diện rồi hả?" Lăng Thanh cười nói. Vân Hà bất đắc dĩ: "Cậu còn dám trêu chị hả, đương nhiên là chị dám rồi, chị cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm mình." "Trước đây chị sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu, hiện giờ THM cũng đi ăn máng khác rồi, chị tiếp nhận nghệ sĩ khác là chuyện hết sức bình thường, fans cậu ta có muốn mắng chửi thì cũng không làm liên lụy đến tài nguyên《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》này được, sẽ không ảnh hưởng lớn gì đến cậu cả." "Không phải em trêu chị đâu, em cảm thấy như vậy thật sự là làm khó cho chị." "Cũng không có gì." Vân Hà nói xong, dặn dò thêm vài câu thì tắt điện thoại. "Em muốn đi làm?" Vu Thần nghe được cuộc nói chuyện của hắn, lên tiếng hỏi lại. Lăng Thanh gật đầu: "Anh cũng đã đi làm được mấy ngày rồi, chẳng lẽ em không nên trở lại làm việc sao." Vu Thần có chút luyến tiếc: "Lần này cần bao lâu?" "Lần này tương đối đơn giản, là một chương trình tạp kỹ, một chu kỳ năm ngày, cho nên chúng ta có thể gặp nhau ít nhất là một lần một tuần." Vu Thần: . . . . Vu Thần chuyện này đúng là làm khó anh mà. "Cứ như chúng ta đang yêu xa vậy." Anh cảm khái nói. Lăng Thanh bước đến gần, nhân tiện ngồi trên đùi anh: "Tỉnh lại đi, yêu xa mấy tháng trời mới được gặp một lần, có ai yêu xa mà lời như anh không." "Cho nên anh còn phải vui mừng sao? Chúng ta đang tân hôn đó!" Lăng Thanh bất lực, duỗi tay ôm lấy mặt anh: "Chờ thêm chút đi, về sau em nổi rồi, mỗi năm chỉ diễn một bộ, đến lúc đó, tất cả thời gian đều dành hết cho anh." "Anh hy vọng ngày mai em có thể hot liền." Lăng Thanh cười khẽ: "Thực tế xíu đi cưng à." Vu Thần thở dài, đem hắn ôm chặt thêm chút. Ba ngày sau, ngay lúc Lăng Thanh đang xem 《 All-Star Friday 》thì điện thoại đổ chuông, hắn cầm lên, là Vân Hà gọi đến. "Sao vậy chị?" Lăng Thanh hỏi. "Có tin tức xấu." "Chị nói đi." "THM tiệt hồ* Tôn Trác, nói cách khác cậu ta cũng muốn tham gia tổng nghệ《 Toàn Minh Tinh Thứ Sáu》lần này." (Tiệt hồ (截胡): Nẫng tay trên - Đây là một thuật ngữ trong đánh mạt chược, hiểu rộng ra là đoạt mất vận may của người khác; vào lúc một người sắp thành công thì bị người khác đoạt mất thắng lợi.) "Tổng nghệ này hot vậy sao?" Lăng Thanh nhớ lại số liệu mình đã xem trước đó: "Cũng bình thường mà, hình như cũng đâu ăn khách lắm?" "Đương nhiên không phải, THM nói là vì cậu đấy, cậu ta muốn báo thù vụ 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》." Lăng Thanh khinh thường cười một cái: "Vậy à, nếu đã thế thì cứ để cậu ta đến đi." "Cậu nghĩ kĩ lại đi, hiện giờ cũng chưa đồng ý tham gia, nếu cậu thật sự không thích thì chúng ta không nhận show này, cứ mặc kệ cậu ta." "Em mặc kệ THM thì dễ, nhưng cậu ta cứ muốn báo thù, em lại lười trốn, đấu một trận là có thể giải quyết triệt để rồi, cần gì phải trốn cho mệt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]