"Được rồi, đừng giận nữa mà, anh là cục cưng to bự duy nhất của tôi đấy, anh nếu cứ giận như vậy, lòng tôi cũng thấy khó chịu."
Vu Thần giễu cợt: "Vậy sao? Lòng cậu còn biết khó chịu? Hay để tôi chuyển cho cậu 100 vạn, chắc sẽ hết liền đấy."
(100 vạn ~ hơn 3 tỷ 5 VNĐ)
Nếu anh chuyển cho tôi 100 vạn thật, tôi khẳng định sẽ không khó chịu nữa đâu. Lăng Thanh thầm nghĩ.
Nhưng mà lời này không thể nói ra, không thì Tiểu Ngư sợ là sẽ lại phun bong bóng mất.
"Nghĩ cái gì không đâu, tục ngữ có câu, tiền bạc khó mua nụ cười, một trăm vạn có ích gì chứ, anh vui vẻ mới là quan trọng nhất."
(Di: Nếu tiền bạc không cho anh được hạnh phúc, thì anh hãy cho em :)) )
Vu Thần: "Ha."
"Đừng uống rượu nhiều quá, ăn chút đồ ăn đi, uống nhiều có lợi gì chứ"
(Từ "Ha" của Vu Thần nói ra là từ cảm thán 喝了 viết giống từ "Uống rượu, nhậu nhẹt" ý, nên Lăng Thanh mới chơi chữ ghẹo ổng đừng uống rượu nữa."
Vu Thần: . . . .
Lăng Thanh cười tủm tỉm: "Sao không nói gì nữa? Tôi không phải người anh yêu nhất sao, sao lại không nói lời nào?"
Vu Thần: " . . . .không phải!!!"
"Tôi hiểu mà, anh là ông chủ lớn, khẳng định là vô cùng chướng mắt tiểu minh tinh như tôi, bây giờ liền thừa nhận rồi. Uổng công tôi cực cực khổ khổ đóng phim làm công cho anh, kết quả không đổi được nổi một câu yêu thương, tôi đúng là quá thảm mà." Lăng Thanh nức nở lên án.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1002998/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.