Tiểu Lưu còn tưởng là có chuyện gì vui cơ chứ, không ngờ đáp án chỉ có thế. 
Cậu thành thật nói: "Anh Lăng, anh lớn lên đúng là rất đẹp mà, tôi cũng cảm thấy như vậy." 
Lăng Thanh nhìn cậu: "Cảm ơn nha." 
"Không cần khách khí." Tiểu Lưu sờ sờ đầu. 
Nhưng mà: "Anh Lăng, sao anh không cười?" 
Lăng Thanh không nghĩ tới cậu sẽ hỏi cái này, hắn nhìn cậu mỉm cười. 
"Cậu không hiểu." Hắn nói. 
Vu Thần khen hắn đẹp, so với người khác khen, đương nhiên không giống nhau. 
Hắn thích Vu Thần khen hắn, nhưng còn những người khác có khen hay không, cũng không quan trọng. 
Lăng Thanh nghĩ nghĩ, sau đó quay sang tiếp tục nhắn tin với Vu Thần:【Khi nào anh đến thăm ban tôi?】 
Vu Thần:【Chờ thêm hai ngày nữa đi.】 
Vu Thần:【Tôi bên này sắp tra ra được em trai cậu là ai rồi. Còn đang đợi xác nhận bước cuối nữa, chờ xong xuôi tôi liền qua tìm cậu, thuận tiện đem chuyện của em trai cậu nói cho cậu nghe.】 
Lăng Thanh không nghĩ nhanh vậy đã có tin tức:【Được, tôi ở đây chờ tin anh.】 
Vu Thần:【Được.】 
Mà bên kia, Tô Việt dựa vào ghế sô pha trong quầy bar, hai tay nhanh nhẹn xào bài Poker phát ra âm thanh "Xoạch xoạch ——". 
"Anh Việt, con thỏ nhỏ của anh đâu rồi? Mấy ngày nay sao không thấy cậu ta đến tìm anh?" Có người hỏi. 
Tô Việt khẽ cười, mang theo chút tà khí, trong ánh đèn mập mờ kia, có phần mị hoặc, đáp: "Cậu ta đang trốn tôi." 
"Còn dám trốn anh?" Đối phương cười khẩy vài tiếng: "Hay là anh Việt làm ra chuyện gì không nên làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1002986/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.