Vu Thần:... 
Đây là đề tài mang theo dao! 
Vu Thần không nghĩ tới chính mình ăn một bữa cơm, còn muốn làm bài thi. 
"Cậu yên tâm, tôi nếu đã nói sự tình của cậu ta toàn bộ từ cậu định đoạt, tôi liền sẽ không quản. Tôi sẽ không để ý đến cậu ta nữa." 
"Không gặp? Không để ý tới? Không lay được?" Lăng Thanh hỏi. 
Vu Thần rất bình tĩnh, "Tôi biết cậu không thích cậu ta, cậu không thích, tôi sẽ không đi làm, cậu yên tâm." 
Lăng Thanh rất hài lòng, cho anh gắp miếng cá hố*, "Rất có giác ngộ Vu tiên sinh." 
"Cho nên, nếu như tôi không thích sự tình, cũng hi vọng cậu tận lực bớt làm, Vu phu nhân." 
"Tỷ như?" Lăng Thanh nghi vấn hỏi. 
Vu Thần híp mắt một cái, "Tỷ như đi quán bar." 
Lăng Thanh nghe vậy, cười ha hả, "Anh làm sao thù dai như vậy, tôi chỉ đi một lần, còn có huynh đệ tốt Từ Hàm của anh ở hiện trường giám sát đâys." 
"Cậu còn muốn đi mấy lần?" Vu Thần bất mãn nói, "Phải cho cậu ở bên trong phòng riêng sao?" 
Lăng Thanh lần thứ hai nở nụ cười, giúp Vu Thần gắp cái tôm bỏ vào trong bát anh, "Không có đi nữa, tôi không bao giờ đi nữa có được hay không?" 
Hắn bật cười nói, "Anh sao lại đáng yêu như vậy." 
Vu Thần "hừ" một tiếng. 
Lăng Thanh cười nhìn anh, mặt mày dịu dàng. 
Vu Thần không có cách nào, cúi đầu bắt đầu ăn cơm. 
Bữa cơm ăn xong, Vu Thần tiến vào thư phòng, Lăng Thanh trở về phòng ngủ của mình. 
Đợi đến Vu Thần xử lý xong công tác, đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1002969/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.