Vu Thần sải bước đi tới, giương đao cưỡi ngựa, có phần đủ khí thế ngồi ở giữa Lăng Thanh cùng Tôn Nặc.
Từ Hàm không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ đối diện với anh ngồi xuống.
Tôn Nặc nhìn hai người đột nhiên đến, do dự cậu nên xưng hô như thế nào với Vu Thần, cũng không thể gọi anh là 'cặn bã ca' đi.
"Sao anh lại tới đây?" Lăng Thanh vừa ăn, một bên bình tĩnh nói.
Vu Thần nhíu mày nhìn hắn, "Tôi không thể tới sao?"
Anh hỏi xong, liền y theo dáng dấp gật gật đầu, "Cũng đúng, thời điểm như thế này tôi xác thực không nên xuất hiện."
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Tôn Nặc, cười như không cười nói, "Đúng không?"
Tiểu bạch thỏ Tôn Nặc:...
Vu Thần cười lạnh, hướng nhân viên phục vụ nhờ họ rót cho mình chén nước sôi.
Tôn Nặc nơm nớp lo sợ, "Cái kia, ca, em và Lăng ca là thuần khiết, chúng em không hề làm gì cả, Từ ca có thể làm chứng."
"Đúng, Tiểu Ngư, bọn họ xác thực không có quan hệ gì."
"Không sao người nào đó còn không thể chờ đợi được nữa, nhảy lầu cũng phải tới nơi này cùng cậu ta gặp gỡ?"
Anh vừa nói vừa nhìn về phía người ăn được chính vui mừng -Lăng Thanh, "Này nếu là có quan hệ, phỏng chừng phải suốt đêm bỏ trốn đi."
Tôn Nặc ngụm nước sặc ở trong cổ họng, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Một bên khụ còn muốn một bên phủ nhận nói, "Sẽ không, em sẽ không."
Lăng Thanh đem trong tay mình nước nóng đưa tới, ôn nhu nói, "Uống ngụm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/1002957/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.