Dưới cái nhìn nóng bỏng của Hà Chí Bình, Khương Bạch ngồi trở lại bàn tròn.
Ngay khoảnh khắc vừa ngồi xuống, anh như trút được gánh nặng, cả người thoải mái vui sướиɠ cực kỳ.
Không cần phải vất vả như chị ong nâu nâu nâu nữa rồi, vo ve vo ve khắp nơi!
Anh mới ngồi được chốc lát thì nhận thấy rõ ràng ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
—— Có rất nhiều người đang nhìn mình!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tinh thần trạng tháicả người Khương Bạch nháy mắt căng cứng cả lên.
Anh không giỏi cũng không thích giao tiếp với người trong giới, đối mặt với người không quen biết , anh càng thích lễ phép gật đầu mỉm cười chào hỏi, chứ không phải tụ tập nói này nói kia...
Anh thấp thỏm một hồi lâu, các loại tình huống mà mình dự đoán cũng không xảy ra, khác với lúc trước bị một đám người vây quanh, giờ đây lại chẳng có ma nào dám bén mảng tới. Đối với việc này, Khương Bạch tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng mừng vì được nhàn hạ.
Anh rất hưởng thụ trạng thái ngồi một chỗ như vậy!
Thật tốt!
Nhưng một màn này ở trong mắt kẻ khác lại bị biến tướng thành một cảnh tượng hoàn toàn tương phản.
"Chậc chậc, ảnh đế hết thời thảm quá, lẻ loi một mình, không ai để ý!"
"Người ta có kim chủ, người như tụi mình làm gì xứng với người ta? Muốn trèo cũng trèo không nổi!"
"Nói giống như có ai khoái trèo lắm vậy á, loại như anh ta vì nổi tiếng mà cái gì cũng dám làm thì đáng bị tẩy chay! Thấy gúm!"
"Mày đừng có mà so đo, ai bảo người ta có bản lĩnh cao hơn tụi mình, có thể thông đồng với đại nhân vật chứ!"
"Bản lĩnh trên giường có gì mà đắc ý chứ..."
"......"
Ngoài miệng bọn họ hung ác, đôi mắt đỏ ngầu, ngữ khí chua lòm. Thanh niên tóc nâu ngồi một chỗ nhìn những người này nói xấu giữa thanh thiên bạch nhật, miệng đều sắp phiết đến bên tai.
Y cùng đám người này ở cùng công ty, hiểu rất rõ cái nết rách này của bọn họ, bọn họ mắng chửi người dữ dội thế nào, trong lời thì chửi người ta dơ bẩn, làm như bản thân thanh cao lắm vậy đó!
Sự thật thì sao? Một đám đều là khách quen của các bữa tiệc, party.
Bọn họ ai mà chẳng thầm muốn tìm một kim chủ để dựa vào.
Vấn đề là, bọn họ có chủ động đưa tới cửa cũng chưa chắc có người muốn ——
Y cũng giống như đám người đó, cũng có tâm tư như vậy, nhưng lại quá nhát gan, không dám làm thử, đêm nay thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động xuất kích, không ngờ tới —— Thanh niên tóc nâu nhịn không được nhìn về phía Khương Bạch, thở dài.
Không ngờ tới, đầu tiên là bị cự tuyệt, rồi sau đó phát hiện người cự tuyệt mình lại không phải là nhà đầu tư như mình vẫn tưởng, mà là một tên ảnh đế hết thời!
Uồi ——
Sao số tôi khổ vậy nè trời!
Thanh niên tóc nâu chống cằm, tự oán tự trách.
Bên kia, Khương Bạch liên tục nhìn vào di động.
Sắp 10 giờ rồi!
Giữa trưa lúc anh gọi video cho bé Chanh đã hứa với hai đứa nhỏ rằng 10 giờ tối sẽ gọi video cho bọn nhỏ.
Dựa theo tính tình hai đứa nó, khoảng 9 giờ là đã chầu chực chờ điện thoại rồi, nếu 10 giờ bọn nhỏ vẫn chưa gặp được mình chắc là sẽ thất vọng lắm!
Trong đầu Khương Bạch hiện lên hình ảnh bé Chanh với hai mắt đỏ hồng, lòng hơi đau xót.
Anh đứng lên theo bản năng, nghiêm túc tìm kiếm thân ảnh của Quách đạo và sản xuất Hà ở trong đám người. Rất nhanh anh đã tìm được, vừa lúc hai người còn đứng chung với nhau, anh không nghĩ ngợi gì nhiều liền bước qua.
Chờ hai người họ nói chuyện xong với đối phương, anh mới tiến lên, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, Quách đạo, sản xuất Hà, tôi rời tiệc trước không? Trước đó tôi có hẹn với người nhà sẽ liên lạc với họ lúc 10 giờ, giờ đã sắp 10 giờ rồi..."
"Không ngờ tiểu Khương lại là người của gia đình nha!" Sản xuất Hà cười nói.
Quách đạo cũng gật đầu theo: "Không sao đâu, dù sao nghi thức khởi động máy cũng đã kết thúc, cậu có việc thì cứ đi trước, đừng để hai bác chờ lâu!"
Trong giới này, kết hôn quá sớm thì diễn lộ sẽ chịu hạn, sự nghiệp cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên, phần lớn mọi người vì sự nghiệp nên đều lựa chọn kết hôn muộn sinh con muộn. Dưới cái nhìn của Quách đạo, Khương Bạch tuổi còn trẻ, chưa đến lúc kết hôn, cho nên khi ông nghe Khương Bạch nói người nhà thì theo bản năng nghĩ rằng đấy là cha mẹ của anh.
Khương Bạch cũng không giải thích, nói lời xin lỗi lần nữa rồimới chuẩn bị rời đi.
Sản xuất Hà đúng lúc này buông ly rượu trong tay ra, nói tiếp: "Để tôi tiễn cậu!"
"Không cần..." Khương Bạch đang định cự tuyệt.
Sản xuất Hà lại vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: "Đi thôi."
"Lại làm phiền anh rồi..." Khương Bạch khách khí nói lời cảm tạ.
Hai người sóng vai rời khỏi buổi tiệc, khơi lên một đợt chú ý.
"Má ơi, sớm như vậy đã rời tiệc rồi, vẫn là hai người cùng nhau, không phải là về phòng làm gì đó chứ?"
"Chó má ảnh đế, không chuyên nghiệp gì hết! Tao nghe người ta nói ngày mai anh ta có cảnh diễn, lúc này không lo đi mài giũa kỹ thuật diễn mà dám đi lêu lổng với kim chủ... Ghê tởm!" "Dám làm bậy không biết mai có lết ra khỏi giường được không nữa!"
"Tao cá là anh ta không dậy nổi á!"
"Tao cũng cá..." Đám người cá cược được một nửa, đột nhiên kéo phục vụ đi ngang qua lại, "Anh, đứng lại!"
Phục vụ bưng khay tay run run, hắn vội vàng cúi đầu, khách khí hỏi: "Ngài có yêu cầu gì ạ?"
"Anh đưa khay cao lên một chút."
Sắc mặt phục vụ đột ngột biến sắc.
Bị phát hiện rồi à?
Trong lòng phục vụ run sợ nghĩ.
Nhưng câu tiếp theo của người nọ đánh bay lo lắng của hắn ta: "Anh bê khay thấp quá, tôi không lấy rượu được!"
Thì ra là muốn lấy rượu!
Phục vụ nhẹ nhàng thở ra, đưa khay hướng lên trên.
"Chậc. Anh là người mới à? Tôi chưa thấy ai bê khay mà yếu như anh vậy á..." Người nọ vẻ mặt khinh thường chọn lấy một ly cocktail màu xanh trong khay, "Tôi muốn cái này, được rồi, anh đi đi." Y đuổi phục vụ đi.
"Chúc ngài vui vẻ!" Phục vụ khẽ gật đầu.
Rồi sau đó, hắn mặt không đổi sắc bưng khay, xuyên qua đám người, rời khỏi bữa tiệc.
Bởi vì bữa tiệc có nhiều người, hơn nữa khay trong tay hắn bê rất thấp, cho nên ai cũng không chú ý tới dưới bàn tay bê khay của hắn kẹp một chiếc mini camera không dây đang lóe ánh đỏ.
......
Bên kia, sản xuất Hà vốn còn muốn đưa Khương Bạch đến cửa phòng, Khương Bạch khuyên can mãi hắn mới dừng lại ở trước thang máy khách sạn.
Sau khi Khương Bạch trở lại phòng, đầu tiên là lấy điện thoại ra gọi video.
"Ba ba!"
"Chú Đại Bạch!"
Như anh đoán, chỉ vừa mới gọi thôi thì cuộc gọi đã có người nhận ngay.
Trước màn hình ngoài hai đứa nhỏ ra, còn có một cánh tay của người trưởng thành nữa.
Khương Bạch cùng hai đứa nhỏ nói một hồi lâu, mới nói đến chuyện khác: "Nam Tinh, chuyện dọn dẹp rừng cây ăn quả thế nào rồi?" "Bên rừng táo đã xong rồi..." Cùng với giọng nói trầm thấp, nửa khuôn mặt của Tần Đông Việt xuất hiện trong màn hình.
Khương Bạch ngẩn người.
Thì ra là cánh tay của Tần Đông Việt, anh còn tưởng rằng là tay của Thẩm Nam Tinh ——
Anh nhanh chóng che giấu sự bất ngờ của mình, nghiêm túc nghe Tần Đông Việt báo cáo tiến trển của rừng cây ăn quả.
Dưới sự chăm chỉ của mọi người, rừng táo đã dọn dẹp xong, nói cách khác, phần lớn rừng cây ăn quả đã được hoàn thiện.
Tuy táo là cây được trồng chiếm diện tích lớn nhất, nhưng phần còn lại của rừng cây ăn quả cũng vừa mới được thêm vào, gần như bằng với rừng táo.
Xem ra vẫn còn bận lắm, cũng không biết trong vòng nửa tháng có thể làm xong hết hay không.
Nếu làm không xong, thời gian dự bán của tiệm trái cây bọn họ có thể sẽ phải lùi lại mấy ngày! Khương Bạch suy nghĩ nghiêm túc, bên tai lại truyền đến giọng của Tần Đông Việt.
"Anh ở đó sao rồi?" Tần Đông Việt hỏi.
Khương Bạch hoàn hồn, một năm một mười nói: "Tôi mới dự xong tiệc khai máy thôi, ngày mai mới chính thức bắt đầu quay, cảnh tôi quay vào buổi chiều, nhưng sáng mai tôi định vào đoàn xem trước, cũng 5 năm rồi tôi không đóng phim, không biết có theo kịp tiến trình của đoàn phim không nữa..."
"Em tin anh nhất định làm được!" Tần Đông Việt chắc chắn nói.
Sự tự tin của Khương Bạch lại không đủ: "Tôi cũng không chắc nữa..."
Dù sao cũng đã 5 năm không đóng phim rồi!
Nghĩ tới ngày mai, Khương Bạch hơi sầu một chút.
Nếu anh không theo kịp tiến độ, liên lụy đến tiến trình của đoàn phim...
"Anh nhất định có thể, em tin anh!" Tần Đông Việt nhấn mạnh lần nữa.
Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc, mắt đen tràn đầy kiên định và tín nhiệm, Khương Bạch hơi hơi thất thần. Kỳ lạ thay, anh lại có chút tự tin, cười nói: "Vậy mượn lời hay của cậu nhé!"
"Đúng rồi, Nam Tinh đâu? Sao không thấy cậu ấy!" Khương Bạch hỏi.
"Tớ ở đây này!!!" Một khuôn mặt ráng chen vào màn hình điện thoại.
Thẩm Nam Tinh vẻ mặt ủy khuất nói: "Đại Bạch, ba bọn họ giờ là một phe rồi..."
Tiếp đó, 10 phút call video trở thành hiện trường cáo trạng.
"Bọn họ lấy di động của tớ, còn không cho tớ lên hình!"
"Tội nghiệp tớ quá mà, bọn họ không cho tớ chơi cùng!"
"..."
Từ một loạt cáo trạng của Thẩm Nam Tinh, Khương Bạch chậm rãi hiểu được tình huống rõ ràng.
Bởi vì ban ngày Thẩm Nam Tinh phải lên núi bận việc, cho nên cũng chỉ còn mỗi bé Chanh và Mao Mao cùng với một bệnh nhân là Tiểu Tần ở nhà, ngắn ngủn trong vòng một ngày, quan hệ của Tiểu Tần và hai đứa nhỏ tiến triển cực nhanh. Bé Chanh vì Thẩm Nam Tinh mắng vốn mình trước mặt ba ba nên vẫn còn giận lắm, đêm nay không chịu ngủ cùng với Thẩm Nam Tinh, đòi ngủ cùng Tiểu Tần.
Ba người hợp lại, đoạt lấy di động, không cho y cơ hội lên hình ——
Thẩm Nam Tinh lên án, "Đại Bạch, bé Chanh với Mao Mao không thích tớ, ngay cả Đào Đào hôm nay cũng hung dữ sủa tớ ba tiếng nữa..."
Khương Bạch: "..."
Được rồi, anh có thể xác định, Thẩm Nam Tinh lên án là giả, làm trò ác chọc ghẹo là thật.
"Cậu vừa phải thôi!" Khương Bạch cạn lời nhìn y, rồi sau đó nghiêm túc nhìn bé Chanh, hỏi: "Bé Chanh, con còn giận chú Thẩm hả?"
Chú Thẩm phá hư hình tượng của bé trước mặt ba ba, bé giận lắm đó, tuy đã bớt giận rồi, nhưng cơn giận vẫn còn to như hạt mè vậy đó. "Bé Chanh đừng giận nữa nha?" Khương Bạch cười khuyên bảo bé Chanh làm huề với Thẩm Nam Tinh: "Chú Thẩm chỉ giỡn với con thôi, chú ấy biết sai rồi!"
Khương Chanh do dự nhìn Thẩm Nam Tinh một cái.
Thẩm Nam Tinh phối hợp gật đầu, "Bé Chanh, chú Thẩm thật sự biết sai rồi mà!"
Y nói như thế, Khương Chanh lập tức mềm lòng.
Bé nói mình giận, cũng không phải là giận thật, chỉ là quê thì khó huề, dù gì trước đó bé cũng đã nói không để ý tới chú Thẩm nữa!
Vừa lúc có bậc thang lúc này, Khương Chanh lập tức leo xuống, "Vậy con không giận chú Thẩm nữa!"
"Thế bé Chanh có thích chú Thẩm không nè?" Thẩm Nam Tinh được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tần Đông Việt lạnh lùng liếc Thẩm Nam Tinh một cái, nghĩ thầm: Mặt dày!
Khương Chanh không chú ý tới cơn sóng cuộn đá ngầm này, gật đầu nói: "Dạ, thích chú Thẩm lắm." Nghiêm Mao Mao phụ họa: "Con cũng thích chú Thẩm!"
Thẩm Nam Tinh vui vẻ ra mặt: "Thế tối nay tụi con ngủ với chú Thẩm..."
"Không được!" Khương Chanh vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
Thẩm Nam Tinh bi thương nói: "Tại sao chớ?"
Khương Chanh ôm cánh tay Tần Đông Việt, nói: "Con đã hứa với chú Tiểu Tần rồi, con muốn ngủ với chú Tiểu Tần."
"Bé Chanh không còn thích chú nữa rồi..."
"Thích mà!" Khương Chanh vội vàng giải thích.
Thẩm Nam Tinh tiếp tục ai oán nói: "Ngủ cũng không chịu ngủ với chú, nhất định là không thích chú rồi!"
"Thích thích mà!" Khương Chanh gấp đến độ sắp dậm chân!
Mắt thấy Thẩm Nam Tinh sắp chọc bé Chanh nữa, Khương Bạch bật cười khuyên can y.
Bên này, Khương Bạch gọi video trò chuyện hoà thuận vui vẻ.
Ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, tên paparazzi giả làm phục vụ lẻn vào buổi tiệc lấy cái camera không dây ra kết nối với laptop. "Quào, tin nóng hổi luôn!"
Hắn nhìn chằm chằm video được quay lại bằng camera không dây, tuy rằng không có thanh âm, nhưng chỉ với cái video không thế này thôi đã có thể làm người ta liên tưởng ra hàng trăm câu chuyện.
Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ tiêu đề rồia.
—— Ảnh đế hết thời tham gia diễn bộ phim mới của Quách đạo 《 Không quay đầu lại 》!
—— Ảnh đế hết thời cùng nhà làm phim 《 Không quay đầu lại 》 có mối quan hệ không muốn ai biết!
—— Chỗ dựa bí mật của Ảnh đế hết thời!
......
Rất nhiều tiêu đề hiện lên ở trong óc paparazzi.
Hai tròng mắt của hắn lập lòe sự phấn khích, kích động đến nỗi cả khuôn mặt đỏ hồng cả lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]