Mắt sáng như vớ được vàng, tay đạo sĩ rởm reo lên: “Thảo nào cậu vừa tới tôi đã thấy quen quen. Phen này giàu to rồi, tôi mà bán tin cậu có con riêng…”
Địch Ảnh nổi sùng đấm như trời giáng vào mặt lão. Đạo sĩ rởm chỉ bụm mặt cười chứ chẳng giận: “Hay quá! Siêu sao hành hung người thường. Thế này tôi càng đòi nhiều tiền hơn được đúng không? Năm triệu, giao năm triệu phí bịt miệng đây thì chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh. Bằng không cậu cứ chờ thân bại danh liệt đi!”
Địch Ảnh lại tức tối giơ nắm đấm, bỗng có con thú trắng tinh từ đâu vọt tới nhảy lên mặt tên đạo trưởng rởm.
Địch Ảnh mừng quýnh: “Bé Ao!”
Đạo trưởng rởm bị tấn công thì ra sức vùng vẫy. Bé Ao lẹ làng nhảy tâng tâng trên đầu lão, làm đạo trưởng tự tát vào mặt mấy lần mà không túm nổi nửa cọng lông đuôi chồn.
“Khốn kiếp! Mày đừng có chạy, chờ đấy rồi tao bắt mày, lột da mày… chờ đấy tao bắt mày… chờ tao…”
Lão cử động chậm dần chậm dần đến khi hoàn toàn ngưng chống cự, ánh mắt đờ đẫn như một người đang tỉnh táo bị ép vào trạng thái thôi miên.
Lăng Tễ xách một bao tải rỗng không chạy tới theo Bé Ao. Thì ra vừa nãy đạo sĩ rởm đã lợi dụng khói mù để bắt Bé Ao vào đó.
“Đây là bùa bình an anh xin đấy hả?” Lăng Tễ có phần giận dữ, “Tôi không tin chị Lộ sẽ giới thiệu kẻ bắt cóc cho anh.”
Địch Ảnh chột dạ toan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-lanh-lung-sinh-chon-cho-toi/2024549/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.