Edit: Cực Phẩm
“Em tự gọi thức ăn bên ngoài cũng được, không cần phiền anh vậy đâu.” Tạ Nguyên ôn hoà nói.
“Không được!!” Hạ Triển như đinh đóng cột bác bỏ, cảm giác mình thật sự là khí phách quyến cuồng lại mê người! “Muốn ăn cái gì, nói mau!”
Tạ Nguyên xoắn xuýt đem di động đẩy xa một chút, trong lòng một trận trứng trứng 囧. “Đồ ăn thông thường là được rồi, cảm ơn anh.”
“Không được!!” Lần thứ hai Hạ Triển như đinh đóng cột bác bỏ! “Không có dinh dưỡng!”
Bá đạo ôn nhu gì gì đó chính là tuyệt nhất không phải sao?
“… Vậy thì tuỳ tiện cũng được.” Tạ Nguyên nói.
— Nhất định anh Hạ Triển mới cùng người khác cãi nhau, cho nên mới kinh khủng như vậy!
Tuy rằng câu trả lời “Tuỳ tiện” có hay không có cũng như nhau, thế nhưng Hạ Triển vẫn vô cùng thoả mãn!
Cho nên mới nói Meo-chan hắn cực kỳ ngây thơ.
Mặc dù mười lăm tuổi đã yêu sớm, nhưng lần đó Hạ Triển là được người ta theo đuổi, sau đó hai người chung sống hai tháng, cuối cùng mối tình đầu dùng lý do “Ở với em áp lực quá lớn” để chạy trốn!
Kinh nghiệm theo đuổi người ta một chút cũng không có, hơn nữa hắn cũng không giỏi biểu đạt cảm tình của mình, cho nên Meo-chan trời sinh mặt đen đã bỏ lỡ rất nhiều đào hoa!
“Này, nhìn kìa, nghe nói cha hắn là xã hội đen!”
“Oa, trách không được mình vẫn cảm thấy hắn thật đáng sợ…”
“Ừm, tướng mạo tuy đẹp nhưng ít cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-ten-tieu-tien-nhan/3143076/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.