“Em tự gọi thức ăn bên ngoài cũng được, không cần phiền anh vậy đâu.” Tạ Nguyên ôn hoà nói.
“Không được!!” Hạ Triển như đinh đóng cột bác bỏ, cảm giác mình thật sự là khí phách quyến cuồng lại mê người! “Muốn ăn cái gì, nói mau!”
Tạ Nguyên xoắn xuýt đem di động đẩy xa một chút, trong lòng một trận trứng trứng 囧. “Đồ ăn thông thường là được rồi, cảm ơn anh.”
“Không được!!” Lần thứ hai Hạ Triển như đinh đóng cột bác bỏ! “Không có dinh dưỡng!”
Bá đạo ôn nhu gì gì đó chính là tuyệt nhất không phải sao?
“… Vậy thì tuỳ tiện cũng được.” Tạ Nguyên nói.
— Nhất định anh Hạ Triển mới cùng người khác cãi nhau, cho nên mới kinh khủng như vậy!
Tuy rằng câu trả lời “Tuỳ tiện” có hay không có cũng như nhau, thế nhưng Hạ Triển vẫn vô cùng thoả mãn!
Cho nên mới nói Meo-chan hắn cực kỳ ngây thơ.
Mặc dù mười lăm tuổi đã yêu sớm, nhưng lần đó Hạ Triển là được người ta theo đuổi, sau đó hai người chung sống hai tháng, cuối cùng mối tình đầu dùng lý do “Ở với em áp lực quá lớn” để chạy trốn!
Kinh nghiệm theo đuổi người ta một chút cũng không có, hơn nữa hắn cũng không giỏi biểu đạt cảm tình của mình, cho nên Meo-chan trời sinh mặt đen đã bỏ lỡ rất nhiều đào hoa!
“Này, nhìn kìa, nghe nói cha hắn là xã hội đen!”
“Oa, trách không được mình vẫn cảm thấy hắn thật đáng sợ…”
“Ừm, tướng mạo tuy đẹp nhưng ít cười quá, hình dạng âm trầm nhìn như phần tử bạo lực.”
“Đúng vậy, còn hút thuốc trong trường, tệ quá.”
“Xuỵt— Hắn nhìn kìa, chạy mau chạy mau!”
Tiểu Hạ Triển đáng thương nhìn tiểu suất ca lớp bên cạnh bị một tên khác “khuyến khích” chạy đi như thỏ con.
Lão tử vốn muốn tìm cậu tỏ tình mà!
Chạy em gái ngươi!
Con mẹ nó, lão tử đáng sợ như vậy sao!?
Hút thuốc là do rất khẩn trương!
Tiểu Hạ Triển tan nát cõi lòng chạy đến toilet nam soi gương, hướng gương nháy nháy mắt, bày ra biểu tình hoà ái dễ gần!
Rõ ràng thoạt nhìn rất ôn hoà được không?
Đúng vậy, vô cùng ôn hoà.
“Chào, chào học trưởng! Em, em muốn đi WC… Có thể, có thể chứ?” Học sinh mới năm nhất ôm bụng khổ sở đứng ở cửa toilet.
Hạ học trưởng cư nhiên đứng trước gương lộ ra biểu tình đáng sợ như thế nhất định là đang tức giận! Ô ô ô, nếu như không phải đang tiêu chảy kịch liệt đến thế này cũng không muốn đi vào đâu!
Tất cả người sợ lão tử là người xấu!
Nhất định phải hung tợn nghiêm phạt bọn họ!
Vì vậy, học sinh mới năm nhất kia lệ rơi đầy mặt bưng mông chạy trối chết.
Ngày hôm sau trong trường tràn đầy lời đồn “Hắc đạo thái tử diễu võ dương oai chiếm lấy toilet nam dẫn đến nam sinh năm nhất vô tội đi ra quần”!
Cực kỳ cực kỳ hung tàn!
Vì vậy, Hạ Triển vốn nhân khí không tốt lại càng không tiểu thụ nào ngó đến.
Tuy rằng có không ít tiểu loli đối với học trưởng anh tuấn bất lương ôm hảo cảm, nhưng vấn đề là Hạ Triển thích con trai! Con trai đó!
Hạ Triển một phen nhớ lại chuyện cũ bi thảm của mình, rồi quay ra gương cản thận nghiên cứu mặt mình, ở lần thứ một nghìn lẻ một xác nhận mình đã bày đúng gương mặt “ôn nhu thân thiết”, lúc đấy hắn mới đắc ý bước ra khỏi toilet, nói với mọi người đang tụ tập trong phòng khách mình có việc bận nên về trước.
“Anh lái xe đi thì chúng em về làm sao?” Hạ Lạc vô cùng đau lòng nhìn anh trai.
“Không phải em còn có chân à?” Mặt Hạ Triển tê liệt.
“Để chú chở mấy đứa về được không?” Chú ba đi ra hoà giải.
Tiệc sinh nhật của con trái là thiêng liêng không cho phá hư!
“Anh ấy chắc đang yêu rồi.” Sau khi nhìn Hạ Triển rời đi, Hạ Lạc a ô cắn miếng bánh gato tiếp theo Cố Phong đưa tới, lo lắng trùng trùng nói.
“Thoạt nhìn không giống, làm sao em biết?” Cố Phong buồn cười nhớ lại một chút biểu tình âm trầm vừa rồi của Hạ Triển.
“Mỗi lần anh ấy thích người nào đó thì sẽ đáng sợ so với bình thường gấp bội lần.” Lòng Hạ Lạc vẫn còn sợ hãi nói.
Người khác có người thích thì bên ngoài bốc lên bong bóng trái tim phấn hồng.
Còn Hạ Triển có người thích thì bốc lên hắc khí.
Vô cùng không đành lòng nhìn thẳng.
Sau khi rời khỏi, Hạ Triển đến cửa tiệm hắn thích nhất mua vài món nướng, còn rất cẩn thận mua thêm một phần canh hầm xương, sau đó tâm tình tốt lái xe về nhà.
Bởi vì đã sớm qua giờ cao điểm, đường không kẹt xe, ngay cả đèn đỏ cũng không có mấy người.
Thế nhưng khi chạy đến cửa chính tiểu khu, một chiếc xe BMW vô cùng chướng mắt chết không chết chắn ở cửa thu phí, phá huỷ một đường tâm tình tốt của Hạ Triển!
Một cái tay vô cùng chướng mắt từ trong xe vươn ra, không nhẫn nại nhấn nhấn động cơ, thế nhưng nhấn tới nhấn lui cũng không khởi động, thoạt nhìn như là bị hư.
Đúng vậy, vô luận xe hay tay đều vô cùng chướng mắt.
“Có thể nhanh một chút không?” Hạ Triển ngậm điếu thuốc nhô đầu ra khỏi xe, tức giận rống lên.
Cái tay kia dừng một chút, sau đó càng thêm ra sức đạp ga!
Thế nhưng động cơ vẫn duy trì phong thái cao quý lãnh diễm, tựa như một cấm dục biệt nữu thụ!
Hạ Triển căm tức xuống xe đi tới, không nói hai lời liền giơ lên nắm tay hăng hung đập hai cái vào mui xe!
Thật sự là không có khí chất lại còn bạo lực!
Thế nhưng động cơ vậy mà hết sức phối hợp, 【Brừm—】một tiếng khởi động, tựa như một M run rẩy thiếu ngược!
“Hừ hừ, nhìn thấy chưa?” Hạ Triển dương dương đắc ý hướng chủ nhân chiếc BMW giơ nắm tay, còn vô cùng đàn ông phô bày cơ bắp trên tay mình!
“Cảm ơn.” Trong xe BMW, Trần Tử Hào khởi động được xe, hướng Hạ Triển lộ ra nụ cười trêu chọc. “Đường cong cơ thể rất đẹp.”
Mặt Hạ Triển nhanh chóng đen lại! “Con mẹ nó, anh đến làm gì hả?”
“Thăm bạn.” Dứt lời, Trần Tử Hào đạp chân ga lái đi, lưu lại Hạ Triển đứng mất trật tự trước đầu xe!
“Sớm biết liền không giúp! Thật mẹ nó rảnh rỗi!” Hạ Triển oán hận quay về xe, lái xe, dừng lại, sau đó hắn điên cuồng đạp chân ga.
Em M run rẩy một tiếng, toát ra khói, ngất đi!
“Con mẹ nó —!” Hạ Triển kêu rên một tiếng! Tan vỡ lôi điện thoại tìm số người phụ trách tiểu khu!
Đường tình này quá nhấp nhô!
Giằng co mười phút không có kết quả, Hạ Triển đau khổ bỏ xe lại ven đường, xách thức ăn về nhà.
Vừa mở cửa, Hạ Triển sợ hãi nhìn thấy Trần Tử Hào cùng Tạ Nguyên đang ngồi trên ghế salon, bàn trước ghế bày đủ loại thức ăn, bầu không khí ấm áp đến không thể ấm áp hơn nữa!
“… Anh Hạ Triển.” Tạ Nguyên gãi đầu một cái, xoắn xuýt đến dục tiên dục tử!
Trước khi tới đây Trần Tử Hào cũng gọi đến, cực kỳ cực kỳ trùng hợp!
“Đến dùng cơm đi.” Hạ Triển nghiêm mặt y như núi Trường Bạch, nhìn không chớp mắt bước qua Trần Tử Hào, sau đó đem đồ mở ra bỏ trên bàn.
“Phiền anh quá.” Tạ Nguyên có chút ngượng ngùng.
“Không phiền.” Hạ Triển hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua khoảng trống nhỏ giữa Tạ Nguyên và Trần Tử hào, sau đó kiên quyết chen vào đó ngồi xuống!
Vẻ mặt Trần Tử Hào hắc tuyến xê dịch ra ngoài.
Nếu không dịch qua kiểu gì Hạ Triển sẽ ngã ngồi trên đùi hắn! Quả thật y như phát rồ!
Không khí trong phòng vô cùng xấu hổ. Tạ Nguyên dứt khoát không quan tâm việc đời vùi đầu ăn.
Hạ Triển thì cố gắng nhớ lại nội dung trong bài viết — “Lúc cậu ăn sẽ dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, làm bộ trêu chọc cướp thức ăn của cậu.”
Ở trước mặt tình địch cùng người yêu tú ân ái một chút gì gì đó không phải là tuyệt nhất sao?
Vì vậy, Hạ Triển cười lạnh một tiếng, thẳng tắp ngồi ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Nguyên.
Đúng vậy, ánh mắt hết sức cưng chiều.
“Anh Hạ Triển… Anh làm sao vậy?” Sau năm phút đồng hồ, Tạ Nguyên bị nhìn chằm chằm không thể nhịn được nữa, hít một hơi ngồi thẳng lưng!
Bị ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm quả thật như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
Hôm nay thật đúng là mệnh phạm thái tuế!
“Không sao.” Hạ Triển âm trầm cười, nghiêm mặt cướp đi đôi đũa trong tay Tạ Nguyên, gắp lên một miếng sủi cảo Trần Tử Hào mua a ô một ngụm nuốt vào!
Trò chơi cướp giật đồ ăn giữa tình nhân thật là cực kỳ ấm áp rồi lại tình thú!
Phải chói mù mắt chó tình địch luôn!
Hơn nữa sủi cảo này ăn ngon ghê!!!
Hạ Triển hăng máu một miếng lại một tiếng gắp sủi cảo bỏ vào miệng, cực kỳ hung tàn.
Chú ý của Trần Tử Hào đã hoàn toàn bị Hạ Triển hấp dẫn.
Không bởi gì khác, chỉ bởi vì tên này thật sự quá nhị.
Tuy rằng từ mười lăm tuổi Trần Tử Hào đã bắt đầu cùng cha Hạ Triển lăn lộn, nhưng nhiều năm qua cũng không tiếp xúc với Hạ Triển, cho nên không biết vị tiền hắc đạo thái tử này tình cách lại thoát tuyến như vậy, nhất thời có chút say mê, trong lòng cảm khái không thôi.
Phải nói thế nào nhỉ, may mà Hạ gia đã bắt đầu tẩy trắng, bằng không dựa vào tiểu hài tử Hạ Triển tính cách thế này thì…
“Anh nhìn cái gì đấy!?” Trong miệng Hạ Triển chất đầy sủi cảo, cực kỳ khó chịu trừng mắt liếc Trần Tử Hào.
“Sủi cảo ăn ngon thế à?” Trần Tử Hào trầm mặc một lát, cũng lấy ra một đôi đũa, hiếu kỳ gắp miếng sủi cảo cuối cùng Hạ Triển đang định ăn lên, cắn một cái.
“Trả lại cho tôi!” Mắt Hạ Triển lộ ra hung quang, đưa đũa kẹp một nửa miếng sủi cảo trên đũa Trần Tử Hào lại!
Đừng hòng cùng lão tử cướp cái gì!
Mỹ thiếu niên và sủi cảo, cái nào cũng không thể cho anh!
Trần Tử Hào ngẩn ra, lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Em có thể không ấu trĩ vậy được không?”
“Không thể.” Hạ Triển a ô đem nửa miếng sủi cảo nuốt vào, vô cùng đắc ý giơ đũa lên, trong lòng thoải mái đến bốc hơi.
Thần sắc Tạ Nguyên cổ quái nhìn nhìn hai người trước mặt, ho nhẹ một tiếng.
Một tiếng ho này lôi Hạ Triển ra khỏi trạng thái “Học sinh lớp một”.
Chờ một chút, đậu xanh rau má cái này hình như có chỗ nào không đúng lắm!
— Mua món cậu thích, lúc cậu ăn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, làm bộ trêu chọc cướp thức ăn của cậu…
Khóe miệng Hạ Triển giật một cái, cả người đều không ổn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phát triển thần kỳ đây… Từ nay về sau mỗi việc Hạ Triển muốn làm vì Tạ Nguyên đều trời xui khiến biến thành Trần Tử Hào làm vì Hạ Triển… Đúng vậy, mỗi việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]