*Nguyên gốc: Dĩ sắc sự nhân, sắc suy tình tận. Một câu nói nổi tiếng của Lý phu nhân nói với Hán Vũ đế trước khi qua đời, ý chỉ dùng sắc đẹp để có được tình yêu, khi già rồi, tình yêu cũng dần phai nhạt.
Đạo diễn Quách trên bàn giám khảo trực tiếp ném kịch bản: "Bộp!"
Thẩm Hướng Hằng đứng lên, anh thoát vai vô cùng nhanh, mà Giản Hoài ở trên ghế không có năng lực tốt như anh vậy, nước mắt chảy dài trên gò má, cậu nhẹ nhàng thút thít, vì để giữ thể diện đang tràn ngập nguy cơ của mình, rũ đầu lau nước mắt.
Đạo diễn Quách trực tiếp vòng qua bàn đi tới, vẻ mặt hơi có chút kích động: "Diễn không tồi, hai người vất vả rồi."
Tần Việt ở phía sau nói: "Tiểu Hoài còn không có diễn đâu."
Đạo diễn Quách cũng đã nhìn ra, anh vỗ vỗ vai Giản Hoài: "Tiếp Thẩm Hướng Hằng diễn, nhập diễn cũng rất bình thường."
Tiếp đó, anh lại liếc Thẩm Hướng Hằng một cái, cười nhạt một tiếng: "Cậu cũng không tém tém lại chút, nào có áp diễn người ta như vậy, chính mình chọc cho người ta khóc, cậu tự đi mà dỗ đi."
Tuy nói như thế, nhưng không có thực sự trách móc chút nào.
Ai cũng đều có thể nhìn ra, màn diễn này người được lợi thực sự là Giản Hoài, nếu không có Thẩm Hướng Hằng dẫn dắt cậu như vậy, nếu không phải Thẩm Hướng Hằng phủ thêm áo cho cậu, kết cục có thể không được trọn vẹn như này.
Thẩm Hướng Hằng nhận giấy đạo diễn đưa tới, quay mặt về phía Giản Hoài, khom lưng, cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-nguoi-cu-bi-toi-lua-doi/1152533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.