Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Buổi sáng đẹp trời, Kinh Sở Dương đi làm, Kẹo Đường chạy tới chạy lui trong phòng Tưởng Sầm, dùng chân trước giẫm lên bụng cậu, Tưởng Sầm gào lên một tiếng rồi tỉnh dậy, nước mắt lưng tròng xoa bụng bị giẫm đau, suýt nữa bị Kẹo Đường giẫm nội thương luôn, đôi mắt màu xanh của Kẹo Đường chăm chú nhìn cậu, kêu meo meo một tiếng, càng không ngừng dùng chân trước cào loạn bên người cậu, lăn qualộn lại, khi thì dùng bụng cọ vào ga trải giường, trong miệng kêu không ngừng. LQĐ
Tưởng Sầm cho rằng nó khát nước nên xuống giường lấy ít nước cho nó uống, nhưng Kẹo Đường liếm mấy miếng lại bắt đầu lặn lộn trên đất.
Chẳng lẽ đói bụng?
Nhưng chỗ cậu không có thức ăn của mèo, đang nghĩ ngợi, Kẹo Đường ngậm cậu nâng lên ném lên lưng, vèo một cái ra ngoài ban công, chỉ vài giây, một mèo một người đã tới phòng Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm nắm chặt lông Kẹo Đường, nuốt tiếng gào đã ra khỏi cổ họng, mở to mắt ra, hên là đến nơi rồi.
Dù không phải lần đầu đi qua lối đi nhỏ hẹp kia, nhưng Tưởng Sầm vẫn không thể nào thích ứng được kiểu “Di chuyển treo trên bầu trời” kia được, cậu vuốt vuốt ngực, tim đập cực nhanh.
“Kẹo Đường, mày đói bụng à?” Tưởng Sầm đi tới trước mặt Kẹo Đường ngồi xổm xuống, Kẹo Đường vẫn cứ lăn lộn, mà tiếng kêu lại càng thảm thiết hơn, Tưởng Sầm không dám chậm trễ vội chạy tới trước đĩa cho mèo ăn, đổ một ít thức ăn dành cho mèo vào rồi bưng tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/53581/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.