Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Đêm đã khuya, mưa nhỏ tí tách xuyên qua cành cây thưa thớt rơi xuống mặt Kinh Sở Dương, rét lạnh thấu xương, anh vội vàng đi về phía hang núi cách đó không xa, bước nhanh đến nỗi suýt chút nữa ngã xuống. LEQDON
Đến bên ngoài hang núi, bên trong tối đen như mực không thấy rõ gì cả, Kinh Sở Dương giơ đèn pin chiếu vào bên trong hang núi, chỉ có thể nhìn gần, thứ ở xa nhìn rất mơ hồ, anh nhấc chân đi vào bên trong, trái tim như treo trên không trung.
Gió gào thét bên tai, Kinh Sở Dương mạo hiểm đi vào bên trong hang núi u tối, nương theo đèn pin điện thoại và ánh trăng trong trẻo, anh thấy thấp thoáng một bóng người cuộn mình trong góc, khuôn mặt dưới ánh trăng tái nhợt, không phải là Tưởng Sầm đang mất tích sao?
Nửa giờ trước, Tưởng Sầm nằm trong hang núi cảm thấy hơi lạnh liền núp vào một góc nhỏ, trong hang núi này chưa khai phá gì, trong bóng tối láng máng nghe tiếng sâu bò qua, có lẽ là quá yên tĩnh tiếng mưa rơi bên ngoài bị khuếch đại lên vô số lần nện vào tai Tưởng Sầm, cậu càng ôm chặt lấy mình, trong đầu cố gắng nhớ lại một số chuyện vui vẻ.
Tưởng Sầm hít mũi một cái, lúc này không kiềm chế được nhớ cái ôm ấm áp thoải mái của Kinh Sở Dương, lúc đêm lạnh cậu rất vui sướng chui vào ngực anh, vì đó là nơi ấm áp nhất, còn Sở Dương của cậu cũng sẽ dang rộng cánh tay đón cậu, ôm cậu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/2105408/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.