Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Mặt trời chiều ngã về Tây, Kinh Sở Dương thoải mái dắt tay Tưởng Sầm dạo bước trên đường nhỏ bên ngoài giáo đường, trên chiếc ghế dài cách đó không xa, một đôi vợ chồng già đang ngồi, bà cụ ngồi dựa vào ông cụ, cười tươi như hoa, cho dù trên mặt có nếp nhăn rất sâu nhưng không chút nào ảnh hưởng tới khí chất của bà, có thể thấy lúc còn trẻ bà nhất định là một mỹ nhân. LQĐÔN
Kinh Sở Dương cứ như vậy xem họ cười cười nói nói, trên mặt ông cụ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đột nhiên anh rất hâm mộ cuộc sống như vậy, ở bên người yêu, cùng nhau đến già đầu bạc, cùng dắt tay nhau đi qua quãng thời gian còn lại của đời người.
Nghĩ như thế, Kinh Sở Dương dừng bước, xoay người nhìn Tưởng Sầm, thử hỏi, “Tiểu Sầm, hay giao Thiệu Trạch để anh xử lý, em không làm diễn viên nữa, anh không muốn em lại bị thương.” Chỉ cùng nhau sống một cuộc sống đơn giản, không tốt sao?
Tưởng Sầm nghe vậy sửng sốt một giây, khẽ lắc đầu, “Không, em không sợ bị thương, làm diễn viên là mơ ước từ nhỏ tới lớn của em, em thích diễn, cũng không đơn giản là vì muốn báo thù đâu, cho dù không có Thiệu Trạch thì em vẫn chọn làm diễn viên.”
Nói tới đây, Tưởng Sầm dừng một lát, nghiêng người ôm vai Kinh Sở Dương, nhíu mày, “Hơn nữa, nếu như em không làm diễn viên thì ở nhà có thể làm được gì chứ? Anh không có con để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/2105381/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.