Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, Kinh Sở Dương càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng không yên, mồ hôi trong lòng bàn tay anh thấm ướt lưng Tưởng Sầm, anh run rẩy rụt tay về, trong lòng cười khổ. LQĐ
Quả nhiên như anh nghĩ, Tưởng Sầm xem anh là bạn bè bình thường, không nghĩ tới phương diện kia, anh thấy may là bây giờ Tưởng Sầm đang trong trạng thái say rượu, không cho những lời anh nói là thật, vì vậy anh từ trên người cậu trườn xuống, gém góc chăn cho Tưởng Sầm, nói: “Quên đi, sau khi em tỉnh rượu thì không nhớ gì đâu, xem như tôi chưa nói gì cả.” Mấy chữ cuối cùng, mang theo tiếc nuối vô hạn và thở dài ảo não.
Nhưng ngay lúc anh nhắm mắt lại, nghe Tưởng Sầm nói –
“Được, vậy anh cũng không thể hối hận, dù sao thì em cũng ăn rất nhiều, rất lười biếng hơn nữa lại không biết nấu cơm, thỉnh thoảng biến nhỏ làm anh phải vội chạy tới cứu bồ, em phiền như vậy đó, anh còn cần không?” Tưởng Sầm đưa tay chống bên má, nghiêng đầu hỏi.
“Tiểu Sầm, em say rồi.” Kinh Sở Dương ấp úng nói.
“Em không say, đã tỉnh rượu rồi, em nói toàn là sự thật.” Tưởng Sầm bất mãn, dùng sức nhéo bắp thịt trên cánh tay Kinh Sở Dương, thấy anh đau đến nhíu mày, rầu rĩ nói: “Xem đi, quả nhiên anh ghét em.”
Chờ một chút, đầu óc ngu ngơ của Kinh Sở Dương kịp phản ứng, “Em nói thật chứ?” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/2105368/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.