Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Đối với tấm để mèo cào và bóng len Tưởng Sầm mua về, tất nhiên Kẹo Đường rất thích thú, đến nỗi đêm đến không ngủ mà chơi với tấm mèo cào kia, cào ầm ầm khiến hai người trên giường không ngủ được, Kinh Sở Dương quay đầu cùng Tưởng Sầm mắt to trừng mắt nhỏ, nghiêng người nhìn cậu. LQĐÔN
“Hay là chúng ta hầm cách thủy Kẹo Đường ăn đi?” Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có phải kho tàu càng ngon hơn không?” Tưởng Sầm hùa theo, đêm tối sâu lắng, ánh trăng mờ ảo vẩy khắp phòng, nhưng không bằng đôi mắt đen nhánh của người trước mặt.
“Vậy mai tôi đi mua cái nồi áp suất.” Kinh Sở Dương cười, đứng dậy đóng cửa lại, cửa phòng cách âm tiếng động bên ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh, Kẹo Đường lại vui trong chốc lát rồi tới cào cánh cửa, sau đó dứt khoát tự dựng thẳng người mở cửa phòng đi vào.
Tưởng Sầm, “………” Mèo tự mở được cửa phòng, vẫn là lần đầu tiên cậu thấy.
Meo meo meo.
Kẹo Đường nhảy lên chen chúc giữa Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm, nằm xuống không bao lâu lại nhảy lên người Kinh Sở Dương giẫm tới giẫm lui, Kinh Sở Dương bị giẫm quen nên cũng không quản gì, bỗng nhiên –
“A!” Kinh Sở Dương hét to một tiếng rồi chợt ngồi bật dậy, cúi đầu xem chỗ mình Kẹo Đường giẫm lên, anh xấu hổ ôm nó đặt qua một bên, dùng chăn che tình trạng lúng túng của mình.
“Sao vậy?” Từ góc độ Tưởng Sầm nhìn qua thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-mot-dua-be/2105353/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.