Nhậm Tuân cảm nhận rất rõ cái ôm nóng bỏng của người sau lưng.
Một câu nói của Quách Thiên Thành như dẫn dụ cậu bước vào làn sương mờ, cậu đang cách chân tướng thật gần, chỉ cần một chút nữa thôi liền có thể chạm vào rồi. Đây là đáp án mà dù có mơ cậu vẫn luôn ảo tưởng đến.
Nhậm Tuân há miệng thở dốc, nhịp tim bỗng trở nên dồn dập khẩn cấp: “Thiên Thành… cậu nói rõ ràng chút đi.”
“Lời của tôi có chỗ nào không đủ rõ ràng? Đồ ngốc nhà cậu…”
“Thiên Thành, có rất nhiều cách để một người không thể quên được một người. Cậu đối với tôi là vì ghét nên mới không thể quên hay vì lý do nào khác? Xin cậu nói rõ một chút, đừng ép tôi phải nghĩ, tôi không còn sức lực để ảo tưởng nữa rồi. Tôi xin cậu nói rõ ràng cho tôi biết…”
Trái tim Quách Thiên Thành đau nhói, xót xa. Hắn ôm chặt lồng ngực cậu, chóp mũi kề sát vành vai cậu, gần gũi đến mức đem cậu khảm vào lồng ngực như bao lần ảo tưởng trước đây. Hắn khàn khàn nói: “Tôi là vì yêu cậu nên mới không quên được cậu. Năm đó còn đi học đã yêu cậu, cho đến tận ngày hôm nay vẫn như thế. Còn cậu thì sao, cậu chưa bao giờ nhìn về phía tôi cả.”
Thời gian thật sự hóa thành thước phim chìm nổi trước mắt hắn, thiếu niên năm đó lần đầu tiên biết rung động, nào ngờ một lần ấy lại gần như trở thành chấp niệm cả đời này của Quách Thiên Thành hắn.
Năm đó hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-la-fan-cuong-cua-toi/3000307/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.