Chương trước
Chương sau
Còn về Nhạc Chiêu Hiên đương nhiên phải về phòng và chất vấn “thằng em rể quý hóa” của mình rồi, nói ra thì hai người họ đã có “giao kèo” với nhau từ trước, rõ ràng Thời Khuất Tiêu đã hứa rằng sẽ không trói couple với Chiêu Tích Hi, thay vào đó thì Nhạc Chiêu Hiên sẽ giúp anh nói tốt ở trong nhà, còn làm tay trong cho anh.

Bây giờ thì sao? Ở một bên anh đồng ý với cậu ấy, ở bên khác anh lại chấp nhận trói couple với Chiêu Tích Hi của cậu ấy, như vậy là có ý gì đây?

Ngay lúc Thời Khuất Tiêu vừa nhấc máy, còn chưa đợi anh nói được câu nào thì Nhạc Chiêu Hiên đã nói một tràng dài.

- Thời Khuất Tiêu, tôi xem cậu là anh em… À không, tôi xem cậu là em rể, giúp cậu nói tốt với ba quả boom nổ chậm ở Nhạc gia, còn giúp cậu làm tay trong ở Nhạc gia. Đổi lại cậu đã hứa sẽ không trói couple với Tích Hi rồi cơ mà? Con người cậu sao lại ăn nói tráo trở như vậy hả?

Thời Khuất Tiêu tự nhiên bị chửi tới vuốt mặt không kịp, anh cứ ậm ờ muốn nói, nhưng khi anh muốn chen ngang thì Nhạc Chiêu Hiên lại nói:

- Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám trói couple với Hi Hi thì tôi sẽ không giúp cậu nữa, chuyện của cậu và Âm Âm cũng đừng mơ nữa nha!

- [Nhạc Chiêu Hiên! Có cho người ta nói hay không hả? Cứ nhảy vào miệng người ta trả lời cái gì đây? Rốt cuộc cậu nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai trói couple với Chiêu Tích Hi chứ? Tôi á? Tôi đâu có điên, tôi trói couple với cô ta để Âm Âm cạo đầu, lột da tôi hay gì? Nhạc Chiêu Hiên, tên thần kinh này!]

Còn chưa đợi Nhạc Chiêu Hiên chạy xong những gì mà anh nói thì Thời Khuất Tiêu lại mắng tiếp:

- [Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, cậu đơn phương người ta thì cậu giữ luôn đi, đừng có lôi tôi ra trút giận, cũng đừng mong tôi dây dưa với hai người. Bây giờ tôi đã có Âm Âm rồi, bé vợ nhà tôi nhạy cảm lắm, tôi không có dại mà lao đầu vào nguy hiểm đâu, lỡ bé vợ nhà tôi nhảy lầu thì sao đây? Nhạc Chiêu Hiên, tên thần kinh, đừng có mà gọi cho tôi nữa đấy, tạm biệt!]

Nói xong Thời Khuất Tiêu cũng lạnh lùng tắt máy, bỏ lại Nhạc Chiêu Hiên bị chửi tới mức không ngóc đầu lên được. Tính ra cái nết của Thời Khuất Tiêu cũng đâu có vừa… Ủa mà, tính theo vai vế bây giờ thì cậu ấy là anh vợ của nó mà?

Á à cái thằng ranh này, dám ăn nói với anh vợ của nó như vậy á? Đúng là chán sống rồi mà!

Nhưng theo như Thời Khuất Tiêu nói thì anh và Chiêu Tích Hi không có trói couple, nhưng tại sao Nhạc Chiêu Âm lại nói là anh đã đồng ý rồi chứ? Để cho Nhạc Chiêu Hiên giận quá mất khôn, xong bị mắng té tát một trận người không ra người, ma không ra ma luôn… Chẳng lẽ em gái làm như vậy chỉ vì muốn anh ấy mạnh mẽ nói ra tâm tư trong lòng sao?

Nhạc Chiêu Hiên có chút muốn cười, đột nhiên bây giờ anh ấy lại nghĩ đến một câu nói của Thời Khuất Tiêu… Cái gì mà “Bây giờ tôi đã có Âm Âm rồi”? Khoan đã… Câu này ý là gì vậy? Có rồi á… Có nghĩa là hai đứa nó đang hẹn hò á? Gì lẹ vậy hai đứa, mới hôm kia còn cãi nhau xôm tụ vậy mà hôm nay đã làm hòa còn hẹn hò luôn cơ á?

Đúng là tuổi trẻ có khác ha.



Nếu em gái đã nhanh chóng như vậy thì người làm anh trai này cũng phải nhanh lên thôi.

[…]

Buổi chiều hôm đó Nhạc Chiêu Hiên đến công ty, vô tình gặp gỡ Chiêu Tích Hi đang cùng trợ lý đi vào công ty, chắc là muốn đến gặp Nhạc Chiêu Âm đây mà.

Đột nhiên lúc này Nhạc Chiêu Hiên lại nhìn thấy La Anh Húc đi đến bên cạnh của Chiêu Tích Hi, sau đó còn đưa tay xoa đầu của cô ấy… Gì nữa vậy? Đưa tay… Xoa đầu… Cơ á?

Hai người họ từ trước đến nay đâu có thân thiết đến mức đó đâu nhỉ? Sao tự nhiên hôm nay lại có những biểu hiện khác lạ thế? Lẽ nào… Cải trắng nhà anh trồng bị người ta hái đi rồi mà anh không biết?

Nghĩ đến đây Nhạc Chiêu Hiên cũng không nhịn nữa, anh đi đến trước mặt của Chiêu Tích Hi, có chút không vui, nói:

- Tích Hi, vào phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói.

Chiêu Tích Hi và trợ lý của cô ấy có chút giật mình, nhưng rồi cũng phải vâng vâng dạ dạ rồi đi vào, tuy nhiên chỉ có một mình cô ấy đi vào thôi. Ngay khi Chiêu Tích Hi vừa mở cửa đi vào là Nhạc Chiêu Hiên liền áp sát cô ấy lên tường, nhíu mày, nói:

- Em và La Anh Húc có quan hệ gì?

Chiêu Tích Hi có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chỉ cúi đầu không đáp, khi này Nhạc Chiêu Hiên cứ nghĩ hai người có quan hệ tình cảm, bản thân không kiềm chế được cảm xúc liền hôn lên môi của con gái nhà người ta. Hai mắt của Chiêu Tích Hi cũng ngạc nhiên mà mở lớn, nhưng rồi sau đó thì cô ấy lại phì cười, tiếng cười của cô ấy cũng làm cho Nhạc Chiêu Hiên thấy bối rối, nhìn anh ngơ ngác như vậy, Chiêu Tích Hi lại nói:

- Em có nghe bà chủ nói qua… Cô ấy nói anh thích em mà em không tin, hóa ra anh thích em thật à?

Nhạc Chiêu Hiên đứng hình một chút, nhưng rồi sau đó vẫn gật đầu, gương mặt xấu hổ đầy gượng gạo làm cho Chiêu Tích Hi càng thấy buồn cười hơn. Tuy nhiên sau đó cô ấy lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh, nói:

- Đồ ngốc, em thích anh từ lâu rồi… Học trưởng.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.