Vốn dĩ Hoàng Túc nghĩ rằng Trần Chi Kiều sẽ không đến nữa rồi, nhưng có vẻ như cô ta lì hơn cô tương, cho nên là buổi sáng ngày hôm sau này cô ta vẫn đến.
Hiển nhiên thì Hoàng Túc khi đó vẫn còn giả vờ là đang ngủ say rồi, nhưng con người của Trần Chi Kiều dường như không có tính kiên nhẫn, cô ta rất gấp gáp để giết chết cô thì phải? Nên chỉ cần xác định xung quanh không có ai là Trần Chi Kiều liền ra tay muốn dùng gối đè cho cô nghẹt thở.
Bây giờ Hoàng Túc thật sự rất muốn hỏi làm sao mà Trần Chi Kiều có thể tồn tại trong cái giới diễn viên này lâu như thế vậy? Chẳng lẽ bây giờ cô ta muốn giết người mà chỉ… Như vậy thôi sao?
Ngay lúc này thì Hoàng Túc cũng bắt đầu vở kịch của mình, cô bắt đầu vùng vẫy rồi tỉnh dậy, làm cho Trần Chi Kiều giật mình hoảng hốt, nhìn vào gương mặt đang khó khăn hô hấp của cô càng làn cho Trần Chi Kiều lo lắng hơn, đến đây Hoàng Túc lại đưa mắt nhìn cô ta… Có chút khó khăn, nói:
- Chị… Chị Kiều… Chị đang làm gì vậy? Chị muốn… Giết người diệt khẩu sao?
Trần Chi Kiều liền lắp bắp chối bỏ, còn nói là bản thân không hề có ý đó, chỉ là sơ ý thôi. Nếu như không phải đang cùng cô ta diễn kịch thì Hoàng Túc rất muốn nhíu mày, có ai điên không sơ ý đến mức suýt giết người vậy thím? Bịa chuyện cũng phải bịa cái gì nó hợp lý một chút chứ?
- Vậy tại sao chị lại ở đây giờ này?
- Tôi chỉ là đến thăm cậu thôi. Đúng, là đến thăm cậu thôi…
Hoàng Túc lại nhíu mày, cái nhíu mày của cô càng khiến cho Trần Chi Kiều phải giật mình, bất chợt lúc này cô lại bước xuống giường, cũng lãnh đạm rút bỏ những mũi kim trên người mình, trong lòng thầm than vãn, ôi trời ơi mấy bé y tá diễn nhập tâm quá, ghim cô đau muốn chết.
Đến đây cô lại nói:
- Tôi nằm đây nhưng tôi nghe rất rõ những gì chị nói, chị thích anh Thời đúng không? Hơn nữa… Dây của tôi còn là chị cắt nữa… Phải không?
Trần Chi Kiều có chút khó thở, cô ta không dám trả lời, nhưng rồi lúc này cô lại cười nhạt, nói:
- Chị đừng lo, chỗ này cũng đâu có ai, chị cứ thoải mái như cái cách chị nguyền rủa tôi chết đi.
Đã đến bước đường này rồi thì đương nhiên Trần Chi Kiều cũng không muốn chối bỏ nữa, cô ta chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn Hoàng Túc, nói:
- Phải đó, dây an toàn là do tôi cắt, tôi chính là muốn cậu chết đi! Chỉ khi cậu chết rồi thì Khuất Tiêu mới là của tôi mà thôi!
- Chị nghĩ… Khi tôi chết rồi thì anh Thời sẽ là của chị sao?
Trần Chi Kiều có chút giật mình thản thốt, thật ra những gì cô nói đều rất đúng, chưa chắc gì khi Hoàng Túc chết đi thì Thời Khuất Tiêu sẽ là của cô ta. Nhưng mà nê như Hoàng Túc còn sống thì Thời Khuất Tiêu mãi mãi cũng không phải mà của cô ta, cho nên cô ta tuyệt đối sẽ không để Hoàng Túc sống sót!
Đang mải mê đuổi theo suy nghĩ của mình, không biết từ khi nào mà Hoàng Túc đã đi đến bên cửa sổ rồi ngồi lên đó, ánh mắt của Trần Chi Kiều có chút sợ hãi, sau đó là lại lắp bắp nói:
- Hoàng Túc… Cậu định làm gì?
- Làm gì? Thì tôi thành toàn cho chị đó? Chẳng lẽ chị không thích sao?
Nói xong thì Hoàng Túc còn nở một nụ cười rất vui vẻ rồi ngã xuống từ cửa sổ, đúng lúc đó thì Thời Khuất Tiêu và Nhạc gia cũng đẩy cửa đi vào, họ không thấy Hoàng Túc đâu, chỉ nhìn thấy Trần Chi Kiều đang ôm đầu hét lớn, hiển nhiên ở tầng dưới của bệnh viện cũng có vài người hét lên vì có người nhảy lầu.
Lúc đó Thời Khuất Tiêu còn lo lắng đến mức ném thức ăn trên tay qua một bên, chạy đến xem cô thế nào, nhưng từ bên dưới thì Tạ Đới đã ra hiệu an toàn cho anh biết, nhìn thấy dấu hiệu của Tạ Đới thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây sau đó anh lại nhìn về phía của Trần Chi Kiều, lạnh giọng nói:
- Trần Chi Kiều, chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không được bén mảng đến đây rồi sao?
- Em… Em… Em…
Còn Nhạc Chiêu Thoại chỉ nhìn cô ta, sau đó liền nói:
- Những gì cô nói đã được tôi giao hết cho cảnh sát rồi, rất nhanh cảnh sát sẽ đến và bắt cô vì tội giết người. Trần Chi Kiều, cô nên chuẩn bị tinh thần đi!
Trần Chi Kiều mở to hai mắt kinh ngạc, vị thái tử gia nhà họ Nhạc tại sao lại ở đây chứ? Chẳng những thế mà còn có Nhạc Thanh Phong - chủ tịch của Nhạc thị nữa chứ? Hoàng Túc chỉ là một nhân viên quèn của Liên Hoa Ảnh thị thôi mà, làm sao mặt mũi lớn đến mức được hai nhân vật lớn như vậy đến thăm nom chứ?
Điên rồi, đúng là điên rồi!
Đến khi cảnh sát đến và còng tay dẫn Trần Chi Kiều đi thì cô lại còn nhìn Hoàng Túc đang nhìn mình cười rất vui vẻ, khi này cô ta còn vùng vẫy chỉ tay về phía của cô, nói rằng cô ta bị oan, nhưng ai mà tin chứ?
Nhạc gia nói Trần Chi Kiều giết người thì chính là cô ta giết người! Cho dù có là ông trời cũng không cứu được!
Còn Mạc Thế Ảnh thị cũng rất nhanh đã tuyên bố sẽ xóa tên của Trần Chi Kiều ra khỏi danh sách thành viên của công ty, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô ta, còn quay ngoắt hắc nước bẩn lên người của cô ta nữa chứ.
Kể từ đó, cả cuộc đời và sự nghiệp của Trần Chi Kiều đều tiêu tùng rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]