Vốn dĩ Hoàng Túc nghĩ rằng Trần Chi Kiều sẽ không đến nữa rồi, nhưng có vẻ như cô ta lì hơn cô tương, cho nên là buổi sáng ngày hôm sau này cô ta vẫn đến.
Hiển nhiên thì Hoàng Túc khi đó vẫn còn giả vờ là đang ngủ say rồi, nhưng con người của Trần Chi Kiều dường như không có tính kiên nhẫn, cô ta rất gấp gáp để giết chết cô thì phải? Nên chỉ cần xác định xung quanh không có ai là Trần Chi Kiều liền ra tay muốn dùng gối đè cho cô nghẹt thở.
Bây giờ Hoàng Túc thật sự rất muốn hỏi làm sao mà Trần Chi Kiều có thể tồn tại trong cái giới diễn viên này lâu như thế vậy? Chẳng lẽ bây giờ cô ta muốn giết người mà chỉ… Như vậy thôi sao?
Ngay lúc này thì Hoàng Túc cũng bắt đầu vở kịch của mình, cô bắt đầu vùng vẫy rồi tỉnh dậy, làm cho Trần Chi Kiều giật mình hoảng hốt, nhìn vào gương mặt đang khó khăn hô hấp của cô càng làn cho Trần Chi Kiều lo lắng hơn, đến đây Hoàng Túc lại đưa mắt nhìn cô ta… Có chút khó khăn, nói:
- Chị… Chị Kiều… Chị đang làm gì vậy? Chị muốn… Giết người diệt khẩu sao?
Trần Chi Kiều liền lắp bắp chối bỏ, còn nói là bản thân không hề có ý đó, chỉ là sơ ý thôi. Nếu như không phải đang cùng cô ta diễn kịch thì Hoàng Túc rất muốn nhíu mày, có ai điên không sơ ý đến mức suýt giết người vậy thím? Bịa chuyện cũng phải bịa cái gì nó hợp lý một chút chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-hom-nay-lai-bi-lua/3391189/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.