🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì bây giờ Hoàng Túc đã là nhân viên chính thức của Liên Hoa Ảnh thị nên Nhạc Chiêu Hiên cũng đã sắp xếp cho cô một ngôi nhà, tuy rằng nó không lớn, nhưng chắc chắn là với một người sống thì vẫn đủ. Hiển nhiên Hoàng Túc không có ý kiến gì rồi, bây giờ cô không cần nghĩ đến việc ăn và ở, còn cái gì sung sướng bằng chứ?

Ngay khi cô dọn nhà xong thì Tạ Đới liền nhìn cô, nói:

- Hoàng Túc, sau này trông cậy vào em rồi.

- Anh Tạ đừng nói như vậy, em vẫn phải học ở anh nhiều lắm.

Tạ Đới cũng mỉm cười.

Công việc đầu tiên của Hoàng Túc cùng làm việc với Ảnh Đế khó ưa này chính là một buổi ghi hình tạp kĩ, nghe đâu đây là một show tạp kĩ thực tế, không chỉ có Thời Khuất Tiêu mà còn có cả nữ diễn viên lưu lượng cao nhất hiện nay - Trần Chi Kiều nữa, dạo gần đây thì có nhiều tin đồn rằng Thời Khuất Tiêu và Trần Chi Kiều đang bí mật hẹn hò, còn có người nói họ đã bí mật kết hôn rồi cơ.

Tuy nhiên người trong cuộc mới biết người trong kẹt, đứng ở dưới hậu kì nhìn vào thì Hoàng Túc chẳng thấy một chút "tình" nào từ hai người họ cả, Tạ Đới tuy bị thương nhưng vẫn ở bên cạnh, cậu ấy thấy gương mặt Hoàng Túc thay đổi liên tục cũng có chút buồn cười, nói:

- Đừng ngạc nhiên, Khuất Tiêu tuy có bạn gái rồi, nhưng không phải Trần Chi Kiều đâu.

- Hả? Ảnh Đế có bạn gái rồi á?

- Anh cũng chỉ nghe cậu ấy nói thôi, hình như hai người họ quen nhau qua mạng thì phải, thật sự không hiểu tại sao cậu ấy phải như thế nữa.

Hoàng Túc có chút ngạc nhiên, hóa ra Ảnh Đế cũng thích yêu đương qua mạng giống như cô hả? Nhưng phải công nhận là yêu đương qua mạng có nhiều cái thú vị lắm, nghĩ đến đây thì cô lại nhớ Tiêu Tiêu rồi, ngay lập tức cô liền xin phép ra ngoài để nhắn tin cho Tiêu Tiêu.

Đợi khi cô nhắn tin xong thì cũng không thấy người ta trả lời, định bụng là anh ấy bận rồi nên cô lại quay vào bên trong, đúng lúc đó thì mọi người đều được nghỉ ngơi, trong khi mọi người nghỉ ngơi thì Thời Khuất Tiêu đã cầm lấy điện thoại và trả lời tin nhắn của ai đó, bất chợt đúng lúc này điện thoại của cô liền kêu lên một tiếng.

Tuy một tiếng nhỏ thì không thu hút sự chú ý của người ta, nhưng hai, ba tiếng liền thì có đó... Đặc biệt là Thời Khuất Tiêu, anh bây giờ đưa mắt nhìn cô rất kì quái, còn đang định mở miệng nói gì đó thì Bành Khiêm đã bảo mọi người chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Lúc này mọi người bắt đầu di chuyển ra bên ngoài rừng, ở nơi đồng không mông quạnh như vậy mà quay chụp cái gì vậy chứ, đương nhiên thì tổ đạo diễn và biên kịch muốn tạo hiệu ứng giữa cặp đôi đang nổi tiếng là Thời Khuất Tiêu và Trần Chi Kiều, nên liền bày ra một trò chơi khăm.



Trong khi nhóm diễn viên đang nấu cơm thì bọn họ liền thả rắn giả từ trên cao xuống, khi đó thì các diễn viên nữ liền hét toáng lên, còn Thời Khuất Tiêu cũng có chút giật mình, anh bắt đầu đổ mồ hôi rồi, lúc này Tạ Đới liền kéo kéo tay của Hoàng Túc, nói:

- Hoàng Túc, em kéo Khuất Tiêu vào đi.

- Nhưng đang quay mà anh?

- Cậu ấy sợ bò sát.

Hoàng Túc có chút muốn cười, ôi trời, hóa ra Ảnh Đế kiêu căng nhà này lại sợ bò sát à? Coi bộ vui dữ à nha.

Ngay sau đó thì Hoàng Túc đã bảo Bành Khiêm dừng việc quay hình lại, sau đó cô liền bước vào bên trong, nhưng ngay lúc cô đi vào thì ở ngay phía sau lưng cô lại có một con rắn thật đang bò đến, miệng của anh có chút lắp bắp nhưng tay lại chỉ xuống dưới chân, khi Hoàng Túc quay lại thì đã thấy con rắn đó sắp cắn vào chân mình rồi.

Tuy nhiên, cô nhanh trí liền cầm lấy một cái cây rồi cho nó cắn, một giây sau liền nắm lấy đuôi con rắn lớn rồi xoay nó mấy vòng, trực tiếp đập đầu nó xuống đất, nhíu mày không vui nói:

- Quay vậy đủ rồi, nơi này không an toàn cho diễn viên.

Bành Khiêm cũng bị dọa cho mất mật, nếu mà họ bị thương thì không sao, chứ Ảnh Đế Thời mà bị thương thì cả đám chết chắc với Phong thị rồi. Cũng may lần này có cậu nhóc này, nhưng Bành Khiêm cũng là lần đầu nhìn thấy Hoàng Túc nên có chút ngạc nhiên, muốn hỏi nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy cô đâu.

Còn Hoàng Túc sau khi ném con rắn đi xa thì đã đưa Thời Khuất Tiêu về chỗ của mình, đưa nước cho anh, nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ họ không biết anh sợ bò sát sao?

Thời Khuất Tiêu không đáp, còn Tạ Đới thì lại nói:

- Chuyện Khuất Tiêu sợ bò sát cũng ít ai biết lắm, nên là...

- Em sẽ không nói, anh yên tâm.



Tạ Đới cũng gật đầu. Nhưng sau lần này thì Tạ Đới lại thấy rằng đứa nhóc Hoàng Túc này rất hợp với Thời Khuất Tiêu đấy chứ, tuy rằng có hơi tăng động một chút, nhưng rất gan dạ và tỉ mỉ, làm việc vô cùng chu đáo, nói chung thì cực kì tốt. Lần này xem như đã chọn đúng người rồi.

- Lịch trình hôm nay còn những gì?

Hoàng Túc lúc này cũng lấy trong túi ra một chiếc điện thoại đời mới nhất, nhắc lại là "đời mới nhất", rồi nói:

- Chiều nay anh có ba cảnh phim cần quay. Buổi tối có hẹn chụp tạp chí.

Thời Khuất Tiêu nhìn cô, sau đó nói:

- Hoàng Túc, cậu đâu có nghèo đâu nhỉ? Tại sao lại phải đi làm trợ lý cho tôi?

- Ai nói tôi không nghèo?

- Điện thoại cậu dùng còn đắt tiền hơn cả của Ảnh Đế tôi đây.

Hoàng Túc nghe vậy cũng nhìn lại, à phải ha... Cô quên mất, nhưng biết sao giờ, cô không quen dùng đồ rẻ tiền nên mới dùng cái này, hiệu điện thoại này là rẻ nhất rồi đó.

- Dù nghèo hay không thì tôi cũng phải kiếm cơm mà, Ảnh Đế lẽ nào muốn triệt đường sống của tôi sao?

- Tôi không nói như vậy.

- Nhưng ý anh là như vậy đó.

Thời Khuất Tiêu nhìn cô bằng nửa con mắt, sau đó lại không nói nữa, còn Tạ Đới lại khá ngạc nhiên, ô kia, cuối cùng cũng có người có thể cãi nhau thắng được Thời Khuất Tiêu rồi à?

Chuyện này hay thật đó, anh ấy rất muốn xem thêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.