Cơ thể Lạc Miểu khoẻ lại rất nhanh, ngủ say sưa cả đêm, toát mồ hôi, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại nhiệt độ đã giảm xuống.
Cậu mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình cậu.
"Anh Trạch..." Cổ họng vẫn còn khàn, kêu một tiếng này ra khỏi yết hầu như muốn bốc khói, khô khan khó nhịn.
Không ai trả lời, Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là chống mình ngồi dậy trên giường, xé miếng dán lạnh lẽo trên trán ra, lúc này mới phát hiện cái áo đang mặc trên người mình không phải cái mặc đi ngủ ngày hôm qua.
Mặt của cậu đỏ bừng không kiểm soát được, không phải vì bệnh lại, mà là...
Anh Trạch giúp cậu thay quần áo sao?
Trên người không chảy mồ hôi dính nhớp, trái lại rất nhẹ nhàng khoan khoái, có phải còn lau người thay cậu luôn không?
Tối hôm qua khi cậu về đến khách sạn, cơ thể đã bắt đầu không thoải mái, thậm chí tắm cũng không tắm, vậy mà anh Trạch vẫn ôm cậu thối hoắc đi ngủ, ban đêm sợ cậu bị cảm lạnh lần nữa, còn giúp cậu lau người thay quần áo...
Cậu sốt đến độ mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rõ hình như có người lật qua lật lại người mình, Lạc Miểu nhớ mang máng, sau đó có vẻ mình còn ngơ ngơ ngác ngác nói mê sảng không ít.
Lạc Miểu xấu hổ che mặt.
Sẽ không nói cái gì không thể để cho anh Trạch nghe rồi chứ...
Cậu nghiêng người sang, hai chân xuống dưới dưới giường, cả người sau khi hạ sốt thì xương cốt cũng rất nhẹ, nhưng so với tối hôm qua, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-gam-co-gan-hang/588581/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.