Tống Thịnh Trạch ho nhẹ một tiếng, thả tiểu trợ lý ra, giả vờ giả vịt sửa sang lại cổ áo ngủ: "Đây là phạt cậu đó, sau này có việc gì phải nói với anh, không thể giấu giấu diếm diếm thế này, biết không?" "Biết rồi." Lạc Miểu xoa mặt nhéo đến đỏ của mình, sợ hãi đáp một tiếng. Biết cái đếch gì! Thế này mà là phạt à? Nhấn con nhà người ta trên giường rồi phạt hả?! Này nếu không phải anh đi vào quấy rầy, cậu còn chuẩn bị tiếp tục làm gì nữa? Côn Bằng nhìn Lạc Miểu vô cùng đáng thương bò dậy khỏi giường, tâm ly gà mẹ bảo vệ gà con tăng cao, như ngay lập tức cực kỳ muốn cầm thứ trên tay đập vào mặt Tống ảnh đế. Tống Thịnh Trạch không nhìn vẻ mặt căm giận của người đại diện, nhàn nhạt nói: "Muộn rồi, sao anh lại tới đây? Chúng tôi chuẩn bị ngủ." Ngủ cái đầu cậu! Côn Bằng không thể tin liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ mới tám giờ thôi! Cậu là người lớn tuổi hả?" Tống Thịnh Trạch nhún nhún vai: "Không có cách nào, nhịp sống sinh hoạt ở đây, buổi tối khi trời tối về phòng ngủ, sáng sớm bốn, năm nghe gáy là dậy." Lạc Miểu nhận đống đồ nặng trịch trên tay Côn Bằng, rót chén trà nóng cho y: "Anh Côn, anh uống trà đi." Ngoan ngoãn khiến Côn Bằng cực kỳ muốn đưa tay xoa xoa đầu của cậu, nhưng Tống ảnh đế nhìn chằm chằm. Côn Mập không dám lỗ mãng. Côn Bằng nhấp ngụm trà, bĩu môi: "Miểu Miểu à, đừng nhìn Thịnh Trạch như vậy, thực ra cậu ta cũng có lúc rất ấu trĩ, dù sao thời đọc sách ở trường đã lấy giải ảnh đế mà, quen được cung phụng, nếu lúc nào bắt nạt cậu, cậu cứ việc nói thẳng, đừng nhịn cậu ta, càng nhịn càng lấn tới!" "Không có, anh Trạch đối với em cực kỳ tốt, không bắt nạt em, cảm ơn anh Côn đã quan tâm." Lạc Miểu nở nụ cười, hai mắt tròn cong lên như trăng lưỡi liềm, rất đáng yêu. Tống Thịnh Trạch liếm môi nhìn tiểu trợ lý, ánh mắt u ám tối tăm, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Tầm mắt Côn Bằng quét qua căn phòng một vòng, đầu tiên là nhìn thấy song hỷ trên tường, lông mày giật giật. Ha ha, nhà này còn rất vui mừng... Sau đó, vừa nhìn về phía chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn không thể xem nhẹ độ tồn tại. Chỉ có một cái giường, dạo này khổ cực cho Miểu Miểu phải nằm dưới đất rồi, cũng không biết ban đêm ở đây ngủ trên đất có lạnh lắm không... Nghĩ đi nghĩ lại, tầm mắt Côn Kinh Tế rơi vào hai cái gối trên giường. Côn Bằng:... "Các cậu... ngủ chung với nhau?" Côn Bằng cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ đầy bụng. Mẹ ơi, Tống Thịnh Trạch là loại sinh vật có ý thức lãnh địa siêu cường, lại có thể nhường nửa giường cho người khác? Không có gian tình thì Côn Mập anh đây tin cậu là quỷ! Quả nhiên, vấn đề này hỏi ra, mặt tiểu trợ lý đỏ lên. Chà chà, Miểu Miểu vẫn còn quá trẻ, mặt đỏ lên, không phải lại càng quái lạ mà! Giấu đầu lòi đuôi! Có điều nhìn biểu hiện này của tiểu trợ lý, xem ra cậu tình tôi nguyện? Côn Mập đã hiểu rõ tất cả, tầm mắt như có như không liếc nhìn những nơi khác, không khỏi âm thầm bận tâm vớ vẩn. Cũng không biết nơi này có bán áo mưa hay không, nếu biết sớm, y đã mang đến cho vài hộp... Tống ảnh đế lạnh lùng gián đoạn ý dâm trong đầu người đại diện: "Với điều kiện ở đây, dưới đất quá ẩm ướt, ngủ dưới đất sẽ sinh bệnh, cũng là đàn ông con trai với nhau, ngủ cùng có vấn đề gì không?" Lạc Miểu liếc mắt nhìn Tống Thịnh Trạch một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình suy tư. Ai nha, cậu quá không biết xấu hổ, anh Trạch có lòng tốt mới để cậu ngủ chung, bản thân cậu lại nghĩ lung tung! Côn Bằng nhìn qua nhìn lại hai người, lắc đầu bĩu môi. Thịnh Trạch à, cậu giả bộ vừa, giờ còn có sức giả vờ! Lực chú ý của Lạc Miểu bỗng nhiên bị túi đồ của Côn Bằng hấp dẫn, cậ ghé mũi ngửi ngửi: "Anh Côn, anh mang theo thứ gì đến vậy? Sao có mùi ngọt?" "Ngọt á?! Rõ ràng là mùi thối!" Côn Bằng vỗ đùi, không ngừng kêu khổ: "Thịnh Trạch nói anh mang sầu riêng đến, sao anh mang được? Cái này cũng không cho mang lên máy bay, nên phải gửi hàng đông lạnh, bên ngoài trời nóng, đoạn đường đến đây chắc cũng đã rã đông, cậu muốn ăn thì nhanh chóng ăn đi!" Lạc Miểu vừa nghe "Sầu riêng" lập tức nghĩ đến cái ID xui xẻo kia của mình, vẻ mặt đầu tiên là vặn vẹo một chút, sau đó nghe thấy mình có thể ăn, lập tức lóe mắt long lanh nhìn phía Côn Bằng: "Mang cho tôi sao?" Côn Bằng bóp mũi lại: "Chứ còn ai nữa, ở đây trừ cậu ra, còn có người khác ăn được cái thứ này?" Y nhìn Tống Thịnh Trạch đứng bên cạnh, bỗng nhiên nhét thêm một câu: "Hai ngày trước lúc nói chuyện với Thịnh Trạch, nói anh mang đến, bảo là cậu thích ăn." Thực ra lúc đó Tống Thịnh Trạch nghe điện thoại cũng có Lạc Miểu bên cạnh, nhưng bây giờ nghe Côn Bằng đặc biệt nói ra, cảm thấy thật sự rất xấu hổ. "... Tôi vào nhà bếp ăn, các anh không nghe mùi nữa, cái kia, cũng cho chủ nhà trọ nếm thử." Lạc Miểu nói xong bưng hộp sầu riêng chạy như một làn khói, vành tai đỏ chót. Chờ Lạc Miểu chạy xa, Côn Bằng ghé lại cười nói: "Như thế nào? Cậu đã nói chuyện với cậu ấy chưa?" Tống Thịnh Trạch ngồi bên giường, sờ cổ tay trầm ngâm. "Không phải chứ! Cậu còn chưa nói cho cậu ấy biết?" Côn Bằng cuống lên, "Bây giờ cậu ấy được cậu đăng weibo cho hấp thụ ít ánh sáng, đã có fan bắt đầu tìm hiểu, hành động nhanh lên, anh nghĩ nên ký kết hợp đồng sớm một chút, anh không rõ, cậu làm phiền cái gì, vội vàng làm rõ thân phận, nói cho cậu ấy biết cậu là..." "Được rồi, tôi chắc chắn, chuyện này cứ thong thả từ từ." Tống Thịnh Trạch ngắt lời Côn Bằng nói, ung dung nói: "Coi như không nói cho cậu ấy biết chuyện này, cậu ấy cũng không chạy được." "Không phải, cậu ấy bây giờ chỉ coi cậu là ảnh đế, là tiền bối muốn dẫn cậu ấy vào giới, cậu ấy đối với cậu chỉ là cảm kích mà thôi, cậu chỉ có cho cậu ấy biết, cậu ấy mới biết giá trị thực sự của bản thân, mới biết cậu thật tâm muốn nâng đờ, cậu không nói, đoán chừng Miểu Miểu cũng không dám nghĩ tới..." Côn Bằng cảm thấy mình thực sự đang đảm nhận vai trò Đại thái giám, chuyện của hoàng đế, làm cho y bận tâm chết rồi. Tống Thịnh Trạch suy nghĩ một chút: "Trước tiên từ từ nói, ở bên này... còn có chút vấn đề, để quan sát thêm." Côn Bằng kinh ngạc: "Làm sao? Hạt giống tốt là cậu nhặt được, không muốn?" "Ai nói tôi không muốn?" Tống Thịnh Trạch cầm điếu thuốc, trong đầu anh hiện lên biểu hiện Lạc Miểu lồng tiếng hôm nay, "Hôm nay tôi mới nhận ra, kỹ năng diễn xuất của bạn nhỏ đã có từ lúc sinh ra, diễn cực kỳ có thần, thế nhưng..." Anh chậm rãi hít một hơi thuốc lá: "Tâm bệnh của cậu ấy cũng không nhẹ, chuyện sợ ống kính không đơn giản như chúng ta nghĩ lúc đầu, khắc phục cũng có khó khăn, từ từ đi." Côn Bằng gật gật đầu, việc này đúng là không vội vàng được. Tình huống như thế này cũng từng xuất hiện trong giới, dáng dấp kỹ năng diễn xuất đều đúng chỗ, nhưng chỉ có thứ quyết định không vượt qua được, cuối cùng rời khỏi giới giải trí. Lạc Miểu trẻ tuổi, chỉ tính nửa người trong cái giới giải trí này, thay vì đưa vào rồi lại gặp vấn đề, không bằng giải quyết vấn đề rồi hẵng đưa vào, hơn nữa bạn nhỏ rất thật thà, lòng dạ cũng không sâu, tính tình có thể nói là tốt đến mức không thể xoi mói, đi theo Tống Thịnh Trạch cũng được, còn có thể bất tri bất giác học diễn xuất, rất tốt. "Anh vừa tới gặp Ngô Bách Dương, nói là Lạc Miểu sẽ lồng tiếng cho nam thứ, đây là chuyện tốt, nếu sợ ống kính, trước hết từ âm thanh trước, chờ khi về anh cho cậu ấy làm chút việc lồng tiếng hoặc là radio thử xem sao." Côn Bằng đề nghị. Tống Thịnh Trạch đồng ý liếc nhìn Côn Bằng: "Béo, hỏi sao anh lại là người đại diện át chủ bài, rất tích cực trong công việc, không cần nói nhiều." "Anh với cậu làm việc với cả tám năm trời, không dễ dàng gì có người mới, anh rất vui, trong chốn giang hồ cũng sẽ không bao giờ chỉ có một huyền thoại, bởi vì người ta sẽ quay về giang hồ!" Côn Bằng ngẩng đầu hào ngôn tráng chí một phen, chợt nhớ tới hình ảnh vào cửa vừa nãy, da đầu tê rần. "Anh nói, Thịnh Trạch à," Côn Mập cẩn thận từng li từng tí một, "Cậu nói thật với anh đi, thật sự không có ý định ra tay với người ta chứ?" Điều này rất quan trọng, y đến xác nhận một chút, cũng chuẩn bị quan hệ công chúng sớm hơn một bước, dù sao một là ảnh đế một là người mới sắp nâng đỡ, xoay mặt để người ta mò ra, chơi không vui. Tống Thịnh Trạch nhàn nhạt nói: "Anh nghĩ nhiều quá." Côn Bằng cầm khăn giấy lau mồ hôi trên ót: "Không có là tốt rồi không có là tốt rồi, nếu không ý đó, cậu sống yên ổn chút xíu, đừng làm người ta sợ, Lạc Miểu là đứa nhỏ ngoan ngoãn, cậu đừng trêu chọc nó, không nên!" Y hơi yên lòng một chút, chậm rãi nói: "Tuy nhiên, lời này cũng dư thừa, cậu là ai chứ, Tống ảnh đế có nguyên tắc, từ khi ra mắt đã bắt đầu giữ mình trong sạch, làm sao có khả năng sẽ ra tay..." Tống Thịnh Trạch híp mắt hút thuốc, tầm mắt chăm chú nhìn chiếc gối của Lạc Miểu trên đầu giường: "Đó cũng không nhất định." "Cái gì? Cậu nói cái gì?!" Côn Kinh Tế cảm giác thiếu chút nữa không thở nổi: "Cậu không phải chứ! Hạt giống tốt này trồng bên người đó chính là bãi cỏ! Cậu không phải thật sự muốn gặm đấy chứ?" Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nở nụ cười, khiến người sởn cả tóc gáy. Côn Bằng nói với người cười làm người khác sợ hãi: "Anh nói cho cậu biết, nếu cậu muốn làm gì thì nhất định thông báo cho anh, anh còn phải chuẩn bị trước! Anh huyết áp cao, không chịu nổi cậu hành hạ như thế!" Tống Thịnh Trạch cười cười: "Chỉ là cảm thấy, cỏ tươi xanh ngát gần hang, không gặm một cái thì đúng là có lỗi với bản thân." "Anh Trạch, anh đói bụng hả? Muốn ăn gì? Em làm cho anh." Lạc Miểu vào cửa thì nghe Tống Thịnh Trạch nói muốn gặm gì đó, tích cực hỏi. Tống Thịnh Trạch cười càng tươi, nói rất tự nhiên, sắc mặt cũng không thay đổi: "Không được, tôi còn đang kiểm soát cân nặng, trước tiên nhịn một chút đã..." "Hoá ra vậy, vậy hay là nhịn một chút thôi..." Tiểu trợ lý đồng tình. Côn Bằng run rẩy khóe miệng, thương hại nhìn Lạc Miểu. Thằng nhóc ngốc, cậu ta muốn ăn cậu đó cỏ non à! Kiểu ăn sạch tận rễ đó... Tống Thịnh Trạch ngoắc ngoắc tay, "Bạn cỏ non" bé ngoan lanh lợi chạy tới. "Sầu riêng ngon không?" Tống ảnh đế hỏi. "Bạn cỏ non" gật gật đầu: "Rất ngon! Ăn cùng bà, bà nói lần đầu tiên ăn cái này, cũng rất thích!" Tống ảnh đế đưa tay nhéo bụng "Bạn cỏ non": "Sao ăn mà không mập? Thích thì nói Côn Bằng mua." Côn Mập bị thồn một miệng thức ăn cho chó không rõ nguồn góc, cảm giác không khỏe, phất tay một cái nói lên thị trấn tìm chỗ nghỉ ngơi. Trước một đêm chủ yếu là tới đưa đồ, sáng sớm hôm sau, Côn Bằng mới xem như chính thức vào đoàn Tống ảnh đế tham ban. Theo lời Tống Thịnh Trạch mà nói, Côn Mập nương pháo cũng có cái tốt của mình, người rất tỉ mỉ, tối hôm qua tìm hiểu, Côn Bằng phát hiện chỗ này chả có gì ngon, hôm nay đặc biệt kéo một xe đồ ăn thức uống để Tống Thịnh Trạch phát cho đoàn phim. Y còn tiện đường mang đến một người... "Sao cậu lại tới đây?" Tống ảnh đế nhìn thấy người tới, một mặt ghét bỏ. Đối phương lại không phản ứng với anh, tất cả lực chú ý đều đặt sang tiểu trợ lý: "Lạc Miểu! Là nhóc hả!" Hai mắt tiểu trợ lý cũng sáng lên, nắm tay của đối phương: "Anh! Đã lâu không gặp!" Mặt Tống ảnh đế đẹp trai nhất thời đen thành đáy nồi, gắt gao nhìn vào hai tay hai người nắm lấy nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]