6.
Ngày hôm sau, Tống Ninh đến nhà Lương Nhung.
Đây là một khu biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố. Khi Tống Ninh tới cổng tiểu khu thì bị bảo vệ giữ lại hỏi rất lâu.
Cậu kiên nhẫn giải thích một lần rồi một lần. “Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh.”
Bảo an đại khái là fan của Lương Nhung, sống chết không tin là Lương Nhung mắc bệnh cần tới bác sĩ tâm lý, chỉ vào cậu hỏi: “Nói! Cậu là người hâm mộ của Lương tiên sinh phải không?”
“Tôi không phải…”
Dù cậu nói như thế nào anh ta cũng không chịu tin, cuối cùng phải gọi điện cho Lương Nhung xuống xác nhận.
Một lát sau, Lương Nhung mặc bộ quần áo bóng rổ đi xuống, nhìn thấy Tống Ninh thì nhíu mày, hỏi: “Anh là ai?”
Tống Ninh nghĩ thôi xong rồi, hôm nay muốn đi vào cũng không được.
Mắt thấy bảo vệ chuẩn bị đuổi người, Tống Ninh vội vàng nói: “Tôi là người mẹ cậu mời tới, buổi trưa hôm qua chúng ta đã gặp nhau.”
Lương Nhung nghe vậy, trầm mặc mấy giây rồi nói với bảo vệ: “Cho anh ta vào đi, có thể là người mẹ tôi gọi tới vệ sinh nhà cửa.”
Tống Ninh: “…”
7.
Tống Ninh đi theo Lương Nhung vào nhà.
Biệt thự của Lương Nhung được trang trí cách điệu, nhìn là biết do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế.
Tống Ninh âm thầm than thở, giải thích với hắn. “Lương tiên sinh, tôi không phải tới quét dọn, tôi là bác sĩ.”
Không biết đối phương có nghe lọt lời cậu nói không, chỉ thấy hắn đi thẳng tới tủ lạnh lấy chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89138/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.