(19) Càng nhìn hai người trước mắt thân thiết nhau, Lạc Ly càng thêm đau lòng. Cô định xoay người bỏ chạy, nhưng rồi lại nghĩ vì sao mình phải nhượng bộ? Đúng vậy, cô phải tới chất vấn anh, phải có được câu trả lời mà mình mong muốn. Lạc Ly hít một hơi thật sâu, xác nhận lại một lần nữa xung quanh Hàn Mặc Vũ chỉ có người phụ nữ đó, cô mới tiến lên. Từng bước chân của cô dần trở nên nặng nề, khi cách chỗ anh chỉ vài bước nữa thôi, bao nhiêu dũng khí trong cô lại như tan biến hết. Đây không phải là nhà. Nếu như cô mà làm loạn ở đây, không những ảnh hưởng tới Hàn Mặc Vũ mà còn ảnh hưởng tới chính bản thân cô. Người ta sẽ nghĩ rằng, cô là fan cuồng tới gây chuyện, bịa đặt mọi thứ để được idol chú ý. Không thể được... Ngay khi Lạc Ly định bỏ đi thì vừa hay Hàn Mặc Vũ quay đầu lại, chạm mắt vào cô. Nhìn thấy cô, anh có hơi sững sờ một chút. Có lẽ anh không tin rằng đây là sự thật. Phải vài giây sau, anh mới có phản ứng, liền đứng dậy chạy về phía cô: - Lạc Lạc, sao em lại tới đây? Rồi Hàn Mặc Vũ nhìn thấy dưới tay Lạc Ly đang xách một hộp cơm, khoé môi khẽ cong lên cười. Lạc Ly hờn giận quay mặt đi, giả bộ như không quen anh: - Anh nhận nhầm người rồi. Hàn Mặc Vũ nhìn Lạc Ly chằm chằm rồi bật cười. Từ phía sau, người phụ nữ ban nãy nói chuyện thân thiết cùng anh đã bước tới: - Mặc Vũ, anh quen cô gái này sao? Còn gọi "Mặc Vũ" một cách thân thiết như vậy nữa sao? Hàn Mặc Vũ, anh hay lắm. Hôm nay cho anh mặt mũi, nhưng tối nay về nhà cô nhất định không tha cho anh đâu. Lạc Ly hậm hực quay đi, không muốn tiếp tục ở đây nữa. Nhưng khi cô vừa mới bước được một bước, Hàn Mặc Vũ đã đưa tay ra kéo lấy tay cô, dẫn cô về chỗ ban nãy của anh: - Lạc Lạc, em tới đưa cơm cho anh sao? Hàn Mặc Vũ coi đây như thể chốn không người, cất tên của Lạc Ly một cách thân mật như vậy. Cả Lạc Ly và cả người phụ nữ kia đều kinh ngạc, người phụ nữ lập tức đi theo sau hai người, dò hỏi: - Mặc Vũ, cô này là... em gái anh à? Người phụ nữ này chính là Bạch Yên, người thường bị mang ra ghép đôi cùng Hàn Mặc Vũ như là Cố Thần. Có lẽ vì được fan đẩy thuyền nhiều quá, Bạch Yên đâu đó cũng cảm thấy bản thân mình đã rung động với anh rồi. Bình thường anh đối với mọi người ôn hoà, đối với cô ta cũng như vậy. Cho nên hôm nay đột nhiên xuất hiện thêm một người phụ nữ khác, Bạch Yên không thể không hỏi cho ra nhẽ. Nghe câu hỏi này của Bạch Yên, bước chân Hàn Mặc Vũ khựng lại. Anh vẫn không buông tay Lạc Ly ra, chỉ liếc nhìn Bạch Yên một cái: - Lạc Lạc, bạn gái tôi! Chỉ một câu giới thiệu đơn giản nhưng đã vạch rõ ranh giới với Bạch Yên, cô ta kinh ngạc nhìn sang Lạc Ly, ánh mắt không thể tin nổi. Rõ ràng Hàn Mặc Vũ vẫn còn độc thân mà, ở đâu lại có thêm một người bạn gái chứ? Cô ta không tin! Lạc Ly được câu nói của Hàn Mặc Vũ an ủi, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Đang mát lòng, cho nên cô cũng không miễn cưỡng giận anh nữa, tha thứ cho anh lần này vậy. Hàn Mặc Vũ cũng không muốn giải thích nhiều lời, anh kéo Lạc Ly lại gần mình hơn, thân mật cùng cô ngồi xuống chỗ nghỉ ngơi của mình: - Lạc Lạc, cơm em tự làm à? Lạc Ly gật đầu, chủ động mở hộp cơm ra cho Hàn Mặc Vũ. Từ đầu tới cuối, cả hai không hề quan tâm đến một kẻ thứ ba là Bạch Yên. Bạch Yên thấy vậy thì vô cùng tức tối, giận dữ dậm chân bỏ đi. - Cô ta là ai vậy? Bạch Yên vừa đi, Lạc Ly đã không tự chủ được mà cất giọng chất vấn Hàn Mặc Vũ. Dù cho cô đã tha thứ cho anh rồi, nhưng ít ra cô cũng phải biết đối thủ của mình là ai. Người phụ nữ kia, vừa nhìn đã biết là cô ta có ý với anh rồi. Chỉ nghĩ tới đây thôi cô đã cảm thấy rất rất khó chịu. Hàn Mặc Vũ liền thành thật trả lời: - Chỉ là bạn diễn thôi, không có gì đâu. - Bạn diễn cùng phim sao? Là cặp đôi chính với nhau đúng không? Hủ dấm nhỏ này sao mà chua thế chứ? Lạc Ly càng chất vấn, Hàn Mặc Vũ càng cảm thấy cô đáng yêu vô cùng. Cô ghen lồng lộn như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng cô có anh, anh vui còn không kịp nữa là. - Bé Lạc Lạc của anh, em yên tâm, anh tự biết giữ khoảng cách. Không cần ghen tuông ra mặt như thế đâu, đáng yêu lắm! Bị Hàn Mặc Vũ vạch trần thế này, Lạc Ly mới không chịu ấy. Cô phụng phịu quay mặt đi, một mực phủ nhận: - Ai... ai thèm ghen chứ? Em mới không thèm ghen... ưm... Ở nơi thế này, Hàn Mặc Vũ thế mà lại dám cưỡng hôn cô? Mặc dù xung quanh ít người đi lại vì đây là chỗ nghỉ riêng của anh, nhưng ở phía xa xa kia, không biết có người đang nhìn hay không mà anh lại lớn mật như vậy. Nụ hôn của anh ập tới rất nhanh, chỉ chụt một cái rồi rời đi, như vội vàng nhưng lại thâm tình. Hai má Lạc Ly lập tức nóng bừng lên, cô xấu hổ lắp bắp: - Anh... đây là trường quay đó... - Bé Lạc Lạc của anh ghen rồi, anh đương nhiên phải dỗ dành thật tốt. Nào, há miệng ra anh đút cho ăn. Lạc Ly không chịu, cô lập tức đứng lên, cố gắng xua tan cảm giác xấu hổ. Trời ạ, không biết đã bị ai nhìn thấy chưa nữa. Sao cô có cảm giác như, mình đang vụng trộm thế nhỉ? A, không biết đâu: - Đột nhiên em nhớ ra... em còn có việc phải làm. Em... em đi trước đây, tạm biệt anh. Nhìn Lạc Ly cuống cuồng như vậy, Hàn Mặc Vũ bật cười, cố tình nói thêm một câu: - Tối nay chờ anh về. Tốt nhất em nên tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường đợi anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]