Chương trước
Chương sau
Editor: Triêu Nguyên
Beta-er: Mika
Nói xong Quý Lạc Lạc lại lần nữa nhắm mắt lại, đem trọng lượng toàn bộ nửa người trên đè lên cô gái thấp mình một xíu, Chanh Chanh một tay cầm túi xách một tay đỡ Quý Lạc Lạc, kêu oai oái:
“Quý Lạc Lạc mày có xíu lương tâm nào khôngggg? Tao sắp bị mày đè dẹp lép rồi này, né ra cho tao mở cửa.”
Mặc cô nói như thế nào, Quý Lạc Lạc vẫn tỏ ra yên tâm thoải mái dựa vào cô, ôm cánh tay cô cọ cọ:
“Dạo này mày bắt đầu yêu đương rồi đúng không? Hình như lớn hơn không ít này.”
Nói xong cô duỗi tay ra chọc chọc hai bé bánh bao bự trước ngực Chanh Chanh.
Chanh Chanh thật sự không hề không biết xấu hổ như Quý Lạc Lạc, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái với hai mươi xuân xanh, nào bị ai đùa như thế này bao giờ đâu? Bị Quý Lạc Lạc chạm vào thôi mà mặt đã đỏ ửng lên rồi.
“Quý Lạc Lạc mày mau tránh xa tao ra, lại bắt nạt trái tim bé bỏng của tao nữa là tao bỏ nhà đi đấy.”
Vừa than vãn cô vừa mở cửa, cửa vừa mở ra Chanh Chanh bị bóng người đứng bên ngoài dọa sợ, cô kinh ngạc kêu lên:
“Tiện ca!!!”
Sau đó cô suy nghĩ, bây giờ còn chưa đến 5 giờ rưỡi, sao Sở Tiện lại xuất hiện ở đây? Tối hôm qua còn nghe Quý Lạc Lạc nấu cháo điện thoại với anh ấy, làm gì có nhắc đến chuyện muốn đến đây đâu?
Có chuyện thì hỏi thẳng, Chanh Chanh hỏi: “Tiện ca không phải anh đang ở thành phố B sao? Sao lại tới được đây?”
Tiện ca?
Tiện ca nào cơ?
Quý Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay Chanh Chanh cánh không buông:
“Muốn lừa tao nữa hay gì? Bố tao tới tao cũng không bỏ ra đâu.”
Sở Tiện đứng ngoài cửa trông cực kì mệt mỏi, đôi lông mày khẽ nhíu chặt, ngực thở dốc phập phồng, vô khung mắt kính thấu kính cũng có chút sương mù.
May quá đến kịp rồi…
Vì muốn nhìn thấy cô trước khi khởi công nên anh đã ngồi máy bay suốt đêm, vội vàng chạy đến đây, đoàn phim đáp ở biên cảnh giữa sườn núi lấy cảnh, trên đường không có xe, anh chỉ có thể tự mình đi bộ lết tới đây.
Dù vất vả nhưng đã lâu không được gặp bé người yêu, anh cảm thấy hi sinh bao nhiêu vẫn là đáng giá.
“Lạc Lạc……”
Sở Tiện vì cô mà đến đây, suốt đường đi không được uống miếng nước nào, hiện tại cổ họng cực kì đau rát, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Nghe được giọng của anh, Quý Lạc Lạc ngạc nhiên mở mắt, “Sở Tiện? Sao anh lại tới đây?”
Cô mở to mắt trừng anh, ngơ ngác, có vẻ như vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải anh đang ở nhà sao?”
Nói xong cô quay đầu lại, vẻ mặt như mới ngủ dậy nhìn Chanh Chanh, dò hỏi: “Chanh Chanh có phải tao đang mơ không? Tự nhiên tao mơ thấy Sở Tiện tới…… Ha ha, ngốc quá!”
Chanh Chanh nhìn vẻ mặt ngu ngơ hiếm có của Quý Lạc Lạc phối hợp gật gật đầu: “Ừm, ngốc thật.”
Nói xong cô dơ tay véo khuôn mặt mềm mại của Quý Lạc Lạc, thở dài nói: “Em gái à, tỉnh tỉnh đi, bạn trai mày đang đứng trước mặt mày kìa.”
Mặc kệ Quý Lạc Lạc giãy giụa như thế nào, cô nhìn đồng hồ sau đó quay đầu lễ phép nói với Sở Tiện: “Lạc Lạc còn có 40 phút nữa sẽ bắt đầu khởi công, hai người nghỉ một lát đi, em đến phim trường trước, nếu đạo diễn gọi thì em sẽ quay lại đón cô ấy.”
Sở Tiện gật đầu, cảm tạ nói: “Được, vất vả cho cô rồi!”
Nói xong Chanh Chanh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Quý Lạc Lạc và Sở Tiện.
“Lạc Lạc.” Sở Tiện lại gọi cái tên mà ngày đêm nhung nhớ, tuy rằng hai người mỗi ngày đều gọi cho nhau nhưng vì khoảng cách mà làm Sở Tiện đau lòng.
Nhìn khoảng cách duỗi tay là lập tức có thể ôm cô, Sở Tiện cuối cùng cũng nhếch môi cười, như vậy thật tốt.
Quý Lạc Lạc lúc này mới tỉnh, cô đỏ mặt ngửa đầu nhìn người đàn ông đợt nhiên xuất hiện trước mặt, ngượng ngùng vuốt vuốt lại đầu tóc, sau đó rầu rĩ mở miệng:
“Không phải anh đang ở nhà xử lý Hạ Nhiên uống say sao? Sao lại có thời gian đến đây?”
Nghe ý tứ trong lời nói của cô, đại khái là cô vẫn còn nhớ việc tối hôm qua Hạ Nhiên tới tìm anh, may mắn mà anh đến đây, bằng không chỉ sợ chuyện này sẽ ở gây tổn thương cho cô, sau đó dần dần sẽ là nguồn mâu thuẫn giữa hai người.
Nghĩ đến đây Sở Tiện cười càng sâu, anh không hề câu nệ, dựa vào suy nghĩ trong lòng, tiến lên một bước kéo cô nương trước mặt vào ngực, ôm thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay là người sẽ đi mất.
Quý Lạc Lạc dựa vào lồng ngực nóng bỏng của Sở Tiện, bị anh ôm thật chặt, trong lòng cảm giác vô cùng kiên định.
Cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp này, Sở Tiện đột nhiên mở miệng: “Hôm qua em nói em muốn kết hôn, anh đến cưới em đây.”
Đôi mắt của Quý Lạc Lạc khẽ run lên, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đấy là em thuận miệng nói thôi mà.”
Ánh mắt sáng ngời của người đàn ông trước mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ của cô: “Nhưng mà anh nghiêm túc đấy.”
Nói xong Sở Tiện buông cô ra, lấy chiếc hộp màu đỏ nhung bé bé trong túi ra, chậm rãi quỳ gối xuống trước mặt cô và mở hộp ra, chiếc nhẫn mà anh phải chạy mất nửa thành phố B mới mua được cuối cùng cũng xuất hiện.
“Lạc Lạc em có nguyện ý gả cho anh không?”
Trường hợp cầu hôn này Quý Lạc Lạc đã ảo tưởng từ đời trước rồi, tuy rằng đời trước cô nguyện gả cho Sở Tiện, cũng được anh che chở, nhưng…
Nhưng mà cái kia chẳng qua là do trách nhiệm.
Cô cũng là một người phụ nữ, cũng có mong ước được người đàn ông mình yêu cầu hôn như bao người khác.
Vội vàng nhìn lại ánh mắt ôn nhu của Sở Tiện, Quý Lạc Lạc chậm rãi gật đầu, vươn tay rưng rưng mở miệng:
“Em nguyện ý.”
Không có hoa hồng lãng mạn, cũng chẳng có champagne và những lời chúc phúc từ bạn bè, Sở Tiện biết đối với một cô gái nhỏ thì lần cầu hôn này thật sự quá mức đơn giản.
“Thực xin lỗi thời gian quá ngắn, không có thể chuẩn bị đầy đủ cho em, nhưng mà em yên tâm, chờ khi nào chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ làm cho em trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới.”
Quý Lạc Lạc gật đầu, những gì anh nói cô đều tin.
————
Sau khi kết thúc xuất diễn, Sở Tiện đón Quý Lạc Lạc trở về nhà mình,sau đó lại cùng cha mẹ mang các loại lễ vật đến Quý gia hỏi cưới, lần này đi còn lại là cầu hôn.
Sở gia cực kỳ thân hậu, mà cha mẹ Quý cũng là người hiểu chuyện, gia đình hai bên không nói thêm gì, chọn ngày đẹp xong quẳng hết mọi việc cho hai người Sở Tiện và Quý Lạc Lạc, mỹ kỳ danh rằng:
Người trẻ tuổi nên tự làm chuyện của mình!
Sau đó cha mẹ Quý bị cha mẹ Sở gạ mất, cuối cùng bốn vị thông gia cùng nhau lên kế hoạch đi du lịch khắp thế giới.
Trong một năm, Sở Tiện và Quý Lạc Lạc đều tập trung cho sự nghiệp của bản thân. Nửa năm trước Sở Tiện cũng nhận được giải thưởng ảnh đế, lượng fan cũng nhiều hơn mấy lần. Quý Lạc Lạc cũng tiến bộ vượt bậc trong thời gian này, cô không hề lăng xê mà chỉ một lòng với nghiệp diễn, diễn một phát mấy bộ điện ảnh sát nhau.
Không lâu sau thì chuyện gì đến cũng phải đến, ngày mà giải thưởng liên hoan phim điện ảnh tối cao của Hoa Hạ – Kim Phượng diễn ra, Sở Tiện và Quý Lạc Lạc lần đầu cùng nhau bước lên thảm đỏ, điều này làm cho fan CP của hai người bao lâu nay cực kì hưng phấn.
Dưới chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ của Quý Lạc Lạc, cuối cùng Sở Tiện cũng đồng ý tháo mắt kính xuống, thay một thân tây trang màu xanh đen, nội đáp một kiện màu đen áo sơ mi cùng so tây trang hơi thiển một chút cà vạt, chỉnh thể giả dạng cấm dục phong cách.
Sở Tiện vốn không hay tháo mắt kính xuống, bộ dạng này khi đứng bên cạnh Quý Lạc Lạc lại tạo thành một tổ hợp thần tiên, trong lúc nhất thời mà họ đã nổi bật có một không hai trên thảm đỏ.
Nhóm nhiếp ảnh gia bên ngoài thảm đỏ hận không thể dí sát camera vào mặt hai người họ mà chụp, đều là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, cùng đi với nhau, độ nổi tiếng chính xác đã đạt cấp bậc thượng thừa.
Vì phối hợp với Sở Tiện, Quý Lạc Lạc mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng gạo trân châu, váy bó sát vào người cô, làm nổi bật dáng người quyến rũ hoàn hảo của cô, thêm vào đó là mái đầu hơi phồng cùng với vẻ đẹp trang dung minh diễm vũ mị.
Người từng gặp qua Quý Lạc Lạc đều âm thầm thở dài, người phụ nữ này thật sự rất đẹp, đẹp đến trương dương, đẹp đến tùy ý, trời sinh tiến vào giới giải trí.
Sau khi kết thúc thảm đỏ, hai người bước vào đại sảnh, sau khi tiết mục khai mạc kết thúc, MC Hà Dược xuất hiện trước sân khấu.
Là MC nổi tiếng nhất gần hai năm nay, Hà Dược không kiêu ngạo một chút nào, trời đã cho anh ta một khuôn mặt biết cười, nói chuyện dí dỏm hài hước, một mở miệng chính là một đoạn tướng thanh, ấn võng hữu nói, Hà Dược chính là người đàn ông có nụ cười đẹp nhất.
Từ tiến tràng bắt đầu, Quý Lạc Lạc ánh mắt luôn là cố ý vô tình dừng ở ngồi ở hàng phía trước bên tay trái Tần Hạo trên người, hắn cùng Sở Tiện xuất đạo thời gian không sai biệt lắm, phong lưu phóng khoáng, cũng là cái kỹ thuật diễn phái, duy độc nhất điểm không tốt, sinh hoạt cá nhân quá loạn.
“Quen biết sao?”
Sở Tiện thấy Quý Lạc Lạc vẫn nhìn anh ta, lập tức thấp giọng mở miệng dò hỏi.
Quý Lạc Lạc lúc này mới định thần lại, liếc nhìn Sở Tiện một cái, cười lắc đầu: “Không quen, em tò mò một chút thôi.”
Hiện tại Tần Hạo thoạt nhìn vẫn là phong cảnh trước mắt, năm trước được ảnh đế, địa vị kéo lên, cùng phủng anh ta khởi bước chủ nhân phiên mặt, đi ăn máng khác đến công ty người đối diện, gióng trống khua chiêng trước mặt kim chủ đối nghịch.
Cô suy nghĩ, giống như hẳn là lại quá không lâu, trên mạng sẽ có đại lượng anh ta cùng các nữ minh tinh video, những cái đó video bị lưu truyền rộng rãi, liên luỵ mấy chục nữ nghệ sĩ, sau đó Tần Hạo bị công ty bỏ mặc, bị toàn giới phong sát, mắc nợ vài tỷ, hình như không bao lâu thì bị bắt do sử dụng chất kích thích.
Sở Tiện cũng không hiểu rõ về anh ta, chỉ biết anh ta cùng mặt khác mấy cái chơi đến khai nam nghệ sĩ có cái chính mình vòng, bên ngoài thượng uống rượu nhảy Disco, trên thực tế trong lén lút làm đều là chút dẫn mối mua bán.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Sở Tiện ánh mắt u ám, “Loại người này không cần tò mò, bẩn.”
Nghe giọng nói đầy vẻ chán ghét của anh, Quý Lạc Lạc kinh ngạc quay đầu lại, “Anh cũng nghe nói về chuyện bao nuôi của anh ta sao?”
Quý Lạc Lạc nhớ rõ lúc trước cô vì muốn tìm đường nổi tiếng, có người đề cử cho cô người tên Tần Hạo này, nói rằng anh ta có cái đùi không nhỏ, tài nguyên trên tay kim chủ rất nhiều, chỉ cần nghe lời thì muốn nổi tiếng cũng dễ như trở bàn tay.
Sau này Quý Lạc Lạc lại nghe nói nguyên nhân Tần Hạo rời khỏi lão kim chủ cũng là do cái này, tay anh ta quá bẩn, người mới trong công ty đều lần lượt qua tay anh ta, dụ dỗ không được thì cưỡng bức, kết quả cuối cùng mà anh ta nhận được quả thật vô cùng xứng đáng.
“Em chỉ tò mò, loại người này làm sao có thể xứng với danh hiệu ảnh đế?”
Quý Lạc Lạc tỏ vẻ tiếc nuối, Sở Tiện lén nắm bàn tay nhỏ bé của cô, không nhịn được cười nói:
“Vậy thì theo em ai xứng với danh hiệu này đây?”
Quý Lạc Lạc nhìn anh, ánh mắt tương đối, ôn nhu như nước,thừa dịp mọi người chung quanh đều cười ha ha trục bánh xe biến tốc, cô ngọt ngào cười:
“Đương nhiên, ta như vậy lợi thế, phàm là có lợi tên tuổi ta đều ái.”
Sở Tiện cười cười, duỗi tay quát quát nàng đĩnh kiều cái mũi nhỏ:
“Liền ngươi điều điều nhiều, chờ.”
Quý Lạc Lạc cho rằng hắn nói gì đó chính mình không nghe rõ, chạy nhanh để sát vào hắn hỏi lại:
“Chờ cái gì?”
Sở Tiện không nói gì, đúng lúc này, trên sân khấu xuất hiện một nhân vật mà Sở Tiện diễn, video dừng hình trong nháy mắt, toàn trường quay hoan hô, MC lại càng kích động kêu lên:
“Giải thưởng nam chính xuất sắc của liên hoan phim Kim Phượng năm nay thuộc về —— Sở Tiện!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.