Editor: Q. Beta-er: Mùn “Hello mọi người, tôi là Quý Lạc Lạc, lâu rồi không livestream giờ trở lại có chút không quen.” Quý Lạc Lạc điều chỉnh di động ở trên giá đỡ, sau khi chắc chắn camera đã đúng góc, cô mới chậm rãi trở về phía sau, ngồi cùng mọi người. “Mấy bạn ở phía sau tôi chắc không cần giới thiệu nhỉ, sắp quen mặt nhau hết rồi, cả đám tới chào fan một cái đi.” Ngồi sau Quý Lạc Lạc nghe vậy tiến lên phía trước ống kính. “Hì, chào mọi người, tôi là Cố Thương.” “Tôi là Sở Tiện.” “Lữ Hân Hân xinh đẹp thiện lương của các bạn đây.” “Còn tôi là dancer – Bạch Nghệ Nhã.” “Còn tôi là Lại – Khải – Toàn đẹp trai nhất vũ trụ.” Thời điểm mọi người đến tự giới thiệu các fan bắt đầu điên cuồng tặng quà, màn hình di động đầy đến mức không nhìn rõ mặt người. “Tại sao lại livestream cùng nhau?” Quý Lạc Lạc vừa đọc câu hỏi của fan vừa giải thích: “Bọn này quyết định quay chương trình chung, sinh tồn 24 giờ, mọi người nhớ đón xem!” Giải thích xong cô quay về hướng những người khác: “Nếu chúng ta không ra được thì ngồi đây mua vui đi, an toàn lại yên tâm, tôi lên trước nhé, các cậu cứ từ từ.” Nói xong quay qua hỏi fans: “Muốn nghe hát không? Nghe tôi hát lần nào chưa? Muốn nghe bài nào? Mấy bài đáng yêu một chút thì sao? Cô nghĩ nghĩ: “Vậy đi, chọn bài đáng yêu một chút.” Quý Lạc Lạc cười cười, lại bài Phi thuyền, du thuyền, mấy người xem sau lưng có chút sửng sốt. Quý Lạc Lạc điều chỉnh âm thanh cho rõ, cô phối hợp với âm nhạc bắt đầu hát: “Cuối tuần mưa râm râm thuyền hải tặc băng ngang đại dương, so với ngày thường đi càng tốt, Đi thênh thang giữa đại dương không ai quấy rầy, Tay trong tay thế giới hóa nhỏ lại…” Một bài hát dễ thương, một con người dễ thương, sau lưng cả bọn còn làm nũng đáng yêu, cả đám fan đều sắp phát điên hết rồi. Cố Thương thấy vui vui, lấy ra đàn violin của mình, nói cái gì cũng phải kéo một đoạn nhạc họa cùng. “Các bảo bối, tôi hôm nay cho mọi người thấy kỹ thuật đàn cao siêu của mình, không phải nói điêu nhé, tôi hồi tiểu học là quán quân thi đấu violin nhé.” Nói xong, hắn bắt đầu diễn tấu. Một đoạn nhạc đứt quãng quang lên, không có Sở Tiện cứu giúp, Cố Thương đoạn này chỉ có thể tấu hài, chủ yếu xem chỉ có xem biểu cảm của hắn, liên hệ với âm thanh ma chê quỷ hờn kia đúng là không xứng đôi. Fans thả đầy một mảnh haha: “Không ngờ nam thần vẫn có mặt khôi hài thế này, tôi nãy giờ cười muốn khùng rồi.” “Đúng đúng đúng mấu chốt là ổng nhìn nghiêm túc say mê gì đâu, quá đáng yêu, cứ duy trì như thế này, tui tặng quà không ngớt.” “Hức mọi người đều nói đúng, bây giờ cho dù ổng có tiếng đàn của ổng có giống như dạo đạn đâm vào lỗ tai đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy dễ nghe. Không ai được phản bác tôi nghe chưa, Thương của chúng ta cũng phải cần mặt mũi nữa.” Nhìn khung comment có phản ứng tốt, Quý Lạc Lạc lén lút sợ phào một hơi, không nghĩ đến livestream lần này hiệu quả tốt hơn mình dự đoán. Cố Thương sau khi biểu diễn xong, tin nhắn lại tiếp tục vang lên, lần này là fan Sở Tiện tám với nhau: “Tiện ca ca vẫn luôn làm phông nền, anh diễn cái gì đó đi. Lấy ngực phá đá* cũng được.” * Lấy ngực phá đá: Trò chơi đặt đá lên ngực xong có người khác đập đá hay đại loại vậy “Lầu trên có nghiêm túc không thế, chồng tôi sao để lấy ngực phá đá được, tôi không cho phép.” Sở Tiện đẩy đẩy mắt kính, khiêm tốn cười: “Lấy ngực phá đá thì không được, nhưng mà tôi có thể hát.” Nghe Sở Tiện nói, Quý Lạc Lạc ngẩn ra trợn to mắt nhìn hắn, kinh ngạc: “Cậu biết hát?” Cô với hắn ở chung hai đời vẫn chưa nghe hát lần nào, cô nghĩ nghĩ chắc chắn không phải trí nhớ cô kém, hắn ta chưa bao giờ hát lấy một câu trên truyền hình. Sở Tiện nhìn cô cười cười: “Hồi đại học có học một ít.” Quý Lạc Lạc gật đầu, nửa nghi nửa tin nhường chỗ lại cho hắn Sở Tiện ngồi Sở Tiện đi đến chỗ Cố Thương đang nghỉ ngơi nói: “Hồi nãy đi vệ sinh có đi qua phòng cậu, thấy cái đàn guitar, mượn dùng một chút được không?” Cố Thương nghe vậy nhìn đến phòng ngủ của mình Sở Tiện không nói thì hắn đã quên mất mình từng mua cái đàn guitar để đó, hồi đó hắn thấy biết đàn guitar làm mình đẹp trai hơn nên quyết định mua một cái nhưng cuối cùng chỉ để làm đồ trang trí, khá vô dụng. Hắn lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể.” Nói xong hắn đứng dậy bước vào phòng lấy đàn guitar đưa Sở Tiện. Sở Tiện sau khi nhận đàn thì đưa qua cho Quý Lạc Lạc: “Giúp tôi đệm nhạc.” Quý Lạc Lạc hơi nhíu mày, lần nữa tò mò: “Sau cậu lại biết tôi biết guitar?” Sở Tiện ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Quý Lạc Lạc, hai mắt hắn đen nhánh, vẻ mặt có chút trầm, tuy không nói chữ nào nhưng Quý Lạc Lạc lại cảm thấy hắn như đem cô dìm vào bể tình sâu trong đôi mắt. Cô không biết, hắn lần đầu thấy cô là lúc cô đang đàn. Áo sơ mi màu trắng cùng mái tóc ướt dầm ướt dề, ánh mắt mờ mịt như đã khóc khắc thật sâu trong lòng Sở Tiện hôm ấy. Hắn chậm rãi rũ mắt, giam lại tình cảm đang nhộn nhạo trong ánh mắt, nhếch miệng cười. “Đoán thôi.” Quý Lạc Lạc cười nhạt lấy đàn ra thử âm, kiêu ngạo ưỡn ngực, khen hắn: “Vậy là cậu đoán chuẩn đấy, tôi không những đàn được, mà còn rất giỏi đấy.” Nói xong cô thử một đoạn nhạc, quả nhiên cả đám người nhào vào khen ngợi, sau đó cô quay đầu, hỏi Sở Tiện: “Cậu muốn hát bài gì?” Sở Tiện nghĩ nghĩ: “Còn có ta.” Hàng mi Quý Lạc Lạc run lên, đáy lòng như lỡ một nhịp. Đầu ngón tay di chuyển, tiếng đàn guitar mượt mà vang lên, Sở Tiện nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô chậm rãi mở miệng. “Nhìn em đang mệt mỏi, nước mắt còn chưa vơi, tôi ở lại với em một hồi, để tĩnh lặng. Em vì ai mà buồn, em có biết tôi luôn ở xa nhìn theo em…” Âm thanh hắn trầm thấp, hồn hậu nhưng ổn trọng, lại tràn ngập từ tính như ngày hè trời quang, mang theo quyến rũ không lời. Tiếng ca bên tai giống như nói hết, cũng giống như thông báo, từng câu từng chữ đánh vào lòng cô. “Cho dù sau này cả thế giới bỏ rơi em, vẫn còn có anh bên cạnh. Sao tôi nỡ bỏ mặc em nhận hết gió lạnh đêm đông, cho dù cả thế giới ngập trong tuyết, cho dù chim đã di trú về nam, vẫn còn có tôi ở đây, ở đây chờ em ngây dại…” Bốn người sau lưng vốn nháo nhào giờ yên tĩnh lại, lắng nghe giọng hát của Sở Tiện, Lữ Hân Hân với Bạch Nghệ Nhã cả mặt đều viết lên hai chữ hâm mộ. Mà giờ phút không ai chú ý phần comment lại giống như muốn sập tới nơi: “Này này này… cái này là phát cowluong đúng không? Bọn họ đang công khai tình yêu đấy à? “Cái này khác gì năm đó Hạ Nhiên chiếu cố em gái đâu, các người lại coi ánh mắt Tiện ca, thiếu điều tự dán lên mặt tôi thích em. “Nam trao nữ ánh mắt, nữ trao nam ánh mắt giám định hoàn tất.” “Tôi tự đi mua cơm chó ăn à… mà thôi, cẩu lương này hàng xịn, có chết cũng phải ăn xong.” “Tôi phải gọi điện thoại cho ông chủ, hỏi rằng ăn cẩu lương bội thực chết có được tính là tai nạn lao động không…” Nghe tiếng ca chân thành của hắn, ký ức hai đời cuồn cuộn trở lại, cho dù là vui hay buồn tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt, đời trước hắn vì tính kế mới trở nên tối tăm. May mắn, đời này hắn vẫn giữ được sơ tâm, sạch sẽ thanh triệt. Một khúc qua, mọi người cùng nhau vỗ tay, khung comment tặng quà nhiều đến không đếm xuể. Quý Lạc Lạc trộm lau nước mắt, khóe miệng giương lên một nụ cười, đề nghị mọi người: “Lần livestream này của chúng ta tốn tiền của fan quá, tôi thấy hơi có lỗi, hay là như vầy, chương trình lần sau ta gửi fans một ít quà, coi như cảm ơn hôm nay giúp chúng ta duy trì?” Chỗ này trừ Sở Tiện, mấy người khác đều là người mới, có thể có cơ hội cùng fans giao lưu tất nhiên ai cũng vui vẻ, nghe Quý Lạc Lạc đề nghị, cả đám đều nhất trí đồng ý. “Chi bằng ở đây trực tiếp hỏi fans thích cái gì, để bọn này về chuẩn bị?” Cố Thương nói xong Lữ Hân Hân và Bạch Nghệ Nhã cùng nhau gật đầu phụ họa, Quý Lạc Lạc quay đầu nhìn ống kính: “Vậy đi, các fans muốn cái gì thì cứ ở dưới Weibo nhắn là được, chúng ta sẽ xem xét món nào nhiều like nhất để chọn được không?” Vừa nói xong, phần comment lại nháo nhào, các fans trực tiếp đồng ý, đối với Quý Lạc Lạc ấn tượng càng ngày càng tốt. “Lạc Lạc thật giống bồ tát sống, tôi quyết định rồi, về sau có ai dám bash Lạc Lạc, tôi cùng hắn sống chết.” “Đúng rồi, thề liều mạng báo đáp ân tình của Lạc tỷ.” “Các tỷ muội, về sau đều là người một nhà, vào lúc chọn nữ hoàng điện ảnh, nhớ rõ mỗi người một phiếu cho chị ấy nhá, cảm ơn.” “Quất luôn, người trong nhà không khách khí.” Lúc này Quý Lạc Lạc cũng chẳng biết tình huống của mình như nào, vốn dĩ fans cô có năm vạn người, bình chọn nữ thần điện ảnh ở đài truyền hình hiện tại đang ở dưới mười người, vậy mà qua một đêm liền tăng vọt, chẳng mấy chốc nhảy lên đứng đầu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người nắm chắc thắng lợi bị một phát làm cho ê răng, đến giờ vẫn chẳng rõ chuyện gì ra chuyện gì. Theo lý thuyết, phim truyền hình của Quý Lạc Lạc lên hương, fans nhiều một chút cũng không có gì lạ, nhưng những người đã dùng mấy năm để tranh đoạt danh hiệu này một bước liền bị đạp xuống, cục tức này khó mà nuốt nổi. Vì thế mấy người liên thủ, mua hotsearch, mua thủy quân, cảm đám cùng nhau muốn hắc hóa Quý Lạc Lạc. Nhưng mà này đều là chuyện sau đó, lần phát sóng trực tiếp này của Quý Lạc Lạc tiền lời lên đến mười mấy vạn, nhìn kết quả này, không chỉ làm các nghệ sĩ khác kinh ngạc mà tổ đạo diễn cũng không biết phải phản ứng ra sao. Đây là chương trình mà đó giờ khách tham dự kiếm nhiều tiền nhất một lần, cũng làm cho kịch bản chuẩn bị lần sau trực tiếp bỏ đi luôn. Quý Lạc Lạc ra hiệu để cho tổ tiết mục nói mấy lời cuối cùng, sau đó chờ đợi nhiệm vụ kế tiếp. “Chúc mừng các vị khách quý đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, kế tiếp mọi người cầm lấy tiền đi ra sân thể dục, thuê sân biểu diễn chung, sau ba tiếng kiếm được nhiều tiền nhất có thể, tiền mọi người kiếm được sẽ được quyên góp toàn bộ cho những vùng núi nghèo khó và vào quỹ giáo dục.” Nhiệm vụ vừa ra, mọi người bắt đầu nghiêm túc. Lần đầu tiên làm vì tiên, lần này làm nhiệm vụ vì đạo đức trong lòng, làm họ cảm thấy có gánh nặng. “Là làm công ích à, sao không nói sớm, biết vậy hồi nãy tiểu gia tôi giữ sức rồi.” Lại Khải Toàn gãi gãi đầu tóc rối tung, có chút hối hận nói. Sở Tiện ngồi trước mặt hắn cười an ủi: “Đừng nhụt chí, diễn xuất buổi tối còn trông chờ cậu, coi như giờ tiết kiệm chút sức.” Quý Lạc Lạc xoa xoa đầu hắn: “Hồi nãy không phải bảo giọng đau à, có tiếp tục được không? Có muốn ăn hay uống thuốc một chút không?” Khó lắm mới thấy cọp mẹ hiền lành một lần, Lại Khải Toàn cả mặt đỏ lên, đem tay cô vứt xuống, nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ hơn nhiều: “Lo lắng như vậy làm chi, ông đây ổn cả, việc quyên tiền cho bọn nhỏ cứ để tôi gánh.” Cố Thương cùng Lữ Hân Hân nhìn nhau cười, nói với Lại Khải Toàn: “Vất vả rồi, nhớ mang chiến thắng trở về.” Bạch Nghệ Nhã không biết từ đâu móc ra một viên kẹo, đỏ mặt đưa qua cho Lại Khải Toàn: “Tôi hai ngày trước giọng cũng không không khỏe, giờ có kẹo, cho cậu một viên, coi như thông họng.” Lại Khải Toàn lần đầu từ nhỏ đến lớn được người ta coi như của quý, trong lòng không khỏi nở hoa. Thời gian gấp gáp, sáu người dọn dẹp một chút rồi vội vàng đến sân thể dục, nhưng mà sân thể dục to như vậy không, chút tiền của họ không thuê hết được. Vào lúc cả đám đang phát sầu, Sở Tiện đột nhiên xoay người, đi tới chỗ văn phòng quản lý, vài người muốn đi theo nhưng cuối cùng lại bị Quý Lạc Lạc ngăn cản. “Cậu ấy có khả năng tìm ra cách, chúng ta cứ đợi ở đây là được.” Cả đám Cố Thương tuy tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn, không tiến lên nữa. Sau một lúc, một người trung niên tầm 40 tuổi vẻ mặt mang theo ý cười đi theo Sở Tiện bước ra ngoài. “Tiểu Sở à, mọi người cứ yên tâm sử dụng đi, sân thể dục hôm nay giao cho mọi người làm từ thiện, mọi người có yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi. Sở Tiện lễ phép gật đầu: “Cảm ơn mọi người đã giúp.” Nói xong hắn cười gật đầu với Quý Lạc Lạc: “Chuẩn bị là vừa rồi.” “Tiện ca ca thật xịn.” Lữ Hân Hân chẳng khác mấy fan của Sở Tiện, thấy hắn không tốn nhiều thời gian đã đàm phán được với quản lý sân thì hưng phấn không thôi. Vào lúc mọi người đang chạy đến sân vận động, Quý Lạc Lạc dừng chân, ngửa đầu lên nhìn hắn. Sở Tiện không dừng chân, hắn đi đến trước mặt cô, duỗi tay xoa tóc dài, hắn muốn cúi xuống hôn người trước mặt một cái nhưng nhìn đến camera, động tác liền dừng lại. “Tôi chỉ bảo giúp hắn kéo một ít tài trợ và hợp đồng thôi.” Sân vận động ở đây có vị trí hẻo lánh, cơ sở vật chất lại cũ kĩ, theo Sở Tiện biết, những nhóm kí hợp đồng với họ chỉ là những nhóm ca sĩ nhỏ, mới debut. Không có điều kiện kinh tế tốt, sân vận động càng ngày càng không có người thuê, Sở Tiện chỉ là cho hội một cơ hội, dùng cơ hội này đổi lấy cái họ cần. “Cậu tuyệt thật đấy.” Quý Lạc Lạc nhìn hắn cười vui vẻ, lời khen không chút nào giả tạo. Sở Tiện nhẹ nhàng sờ đầu cô: “Trước hết tìm chỗ ăn đã, không thôi chút nữa có khả năng bận đến không có thời gian ăn.” Quý Lạc Lạc vì làm việc liên tục mà có bệnh bao tử, quen biết một khoảng thời gian Sở Tiện để ý nếu cô không ăn cơm đúng giờ thì dạ dày sẽ quặn lên, nên chỉ cần cô còn trong tầm mắt của hắn, hắn sẽ đảm bảo cô ăn uống đầy đủ. Một tiếng làm tuyên truyền, hai tiếng diễn, ngoại trừ Lại Khải Toàn, Quý Lạc Lạc, Cố Thương thì bọn họ không phải dân chuyên, những đều làm ấm giọng, để cho khi hát có thêm phần lực. Lần này diễn, bởi vì cơ sở vật chất có hạn, fan tới không được tính là nhiều, nhưng các fan khác nghe tin tức đều sôi nổi gửi tình yêu của mình đến, tổng cộng thu hoạch được gần 30 vạn tiền quỹ. Tiền sau khi diễn xong được sáu người gửi đến một quỹ tương đối nổi danh, mà quản lý của quỹ này còn nồng nhiệt mời họ là đại sứ, theo nhân viên công tác đem quỹ phân tới vùng núi cho bọn nhỏ. __ Sau khi thu hình kết thúc, Tiểu Kiệt lái xe đến đón người, thuận tiện đem đồ ăn khuya cho mọi người. Vừa lên xe, Tiểu Kiệt đã nói với Quý Lạc Lạc: “Nữ thần đói bụng không? Em có mua cho chị gà với trà sữa chị thích nè?” Đang nói thì Sở Tiện bước lên xe, không khí liền giảm xuống mấy độ: “Buổi tối cũng không coi là nhiêu giờ, cũng đã sắp nửa đêm rồi cậu còn mua gà cho cô ấy, lỡ bụng không tiêu được thì sao?” Ba người nói chuyện không chú ý Lại Khải Toàn đã lách mặt vào xe: “Wow thơm quá, cọp mẹ không ăn thì cho tôi, tôi không sợ tiêu hóa không được, tôi sợ đói.” Nói xong liền lấy gà trong tay Tiểu Kiệt, mở túi ăn. Tiểu Kiệt chưa kịp tiêu hóa thông tin thì gà đã bị lấy đi, hắn nhìn Sở Tiện rồi lại nhìn Quý Lạc Lạc nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Khoan từ từ chị đại, người này là ai?” Sở Tiện không trả lời, quay đầu nhìn Quý Lạc Lạc đang tức muốn nghẹn: “Không giới thiệu một chút à?” Cách Sở Tiện, Quý Lạc Lạc đang giật lại gà, cau mày ghét bỏ Lại Khải Toàn, nói: “Em tôi.” Nói xong thì phát hiện đùi gà đã bị Lại Khải Toàn cướp đi một cái, Quý Lạc Lạc đau lòng kêu to: “Lại Khải Toàn cậu là heo sao? Cậu ăn ít một chút coi, không thì lần sau khỏi cho ăn.” Lại Khải Toàn liếm liếm ngón tay: “Chị còn dám chê em ăn nhiều, bữa qua nhà em, mẹ em chuẩn bị một tủ lạnh toàn thịt, chị ăn sạch chứ ai.” Hắn nói xong rồi nhìn về Sở Tiện: “Anh rể, em nói nè, anh muốn cướp bà chị hổ báo này thì phải suy xét thật kĩ, ăn cướp đồ ăn của em có thể không nói, nhưng tính tình còn đanh đá…” Quý Lạc Lạc vươn chân đá hắn: “Ngồi trước mặt chị bây mà dám nói bậy, chán sống đúng không?” Thời điểm hai người đang đùa giỡn, điện thoại trong tay Quý Lạc Lạc vang lên, cô thu hồi chân, mắt nhìn điện thoại, thiếu điều nhảy dựng lên. “Mọi người im lặng, mẹ tôi gọi.” Nói xong, cô bắt máy, giọng ngọt ngào: “Mẹ, trễ thế này còn gọi?” Đầu kia điện thoại Lại Mỹ Quyên hưng phấn mở miệng: “Lạc Lạc nha, mẹ nghe nói con có bồ rồi, làm ba mẹ ở nhà hưng phấn cả đêm không ngủ được nên muốn nói chuyện với con.” Nghe tiếng cười của Lại Mỹ Quyên, vẻ mặt tươi cười của cô bỗng chốc cứng đời, ngẩng mặt trừng mắt nhìn Lại Khải Toàn một cái, dùng khẩu ngữ nói với hắn: “Tiểu tử thúi, chút nữa cậu chết với tôi.” Lại Khải Toàn biết mình gây chuyện, chạy nhanh rụt rụt cổ, tránh phía sau Sở Tiện. “Con gái yêu, bạn trai con làm gì? Nhiêu tuổi? Nhà mấy người thế? Hai đứa quen nhau thế nào? Quen được bao lâu rồi?” Không đợi Lại Mỹ Quyên hỏi xong, ba Quý rẫu rĩ mở miệng: “Con tìm bạn trai ba không ngăn cản, tốt nhất là người tốt bụng, hắn có muốn làm gì con, con cứ về nhà, ba mẹ giúp con xử lý hắn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]