Edit: Bông
Beta-er: My
Lời nói của Sở Tiện làm Sở Vân Phàm sững sờ một lát, nhưng cũng chỉ là nháy mắt. Hắn đảo mắt lần nữa mở miệng:
“Nếu cậu không thích người khác vào phòng ngủ của mình, vậy cậu dọn dẹp tầng dưới đi chứ?”
Sở Vân Phàm nghĩ hắn biết rõ tính của Sở Tiện. Biết cậu ta có thói quen sạch sẽ không thích người ngoài chạm vào đồ của mình, cũng không thích người khác vào nhà của mình. Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh chấp vấn đề này, hắn chỉ có thể xuống nước.
Sở Tiện cự tuyệt lần nữa: “Xin lỗi, không thích.”
Sở Vân Phàm: “……”
Hắn ngẩng đầu không thể tin được nhìn Sở Tiện. Không biết trong hồ lô của cậu ta chứa thuốc gì*, hắn đã xuống nước như thế, vậy mà cậu ta còn một tấc lại muốn tiến một thước?
*Câu thành ngữ, nghĩa là không biết cậu ta đang có tính toán gì hoặc có âm mưu, bàn tính gì.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Sở Vân Phàm khó thở, hôm nay tuy rằng là do bọn họ lỗ mãng trước, nhưng nhiều fans và truyền thông cũng ở đây, cũng phải cho chút mặt mũi, đừng có mà lấn tới như vậy.
Sở Tiện nghe vậy, cánh tay vẫn luôn đỡ vai Sở Vân Phàm, bình tĩnh khom lưng với mọi người một lần nữa, thành khẩn nói:
“Thật sự xin lỗi các vị, hôm nay thật sự rất trễ, tôi nghĩ ai cũng mệt mỏi rồi. Vì không ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi trong khách sạn, tôi sẽ bao hết tiền thuê phòng của mọi người. Nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai tôi sẽ sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-ba-dao-mot-muc-cung-chieu/1249016/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.