Editor: Tiên Beta-er: Yen Buổi tối, tất cả nhân viên trong đoàn làm phim cùng nhau ăn lẩu, ngoại trừ Quý Lạc Lạc đang chạy bộ bên ngoài một ngoài thì Sở Tiện, người vỗn dĩ phải xuất hiện, cũng đã bị người đại diện và trợ lý chặn lại. Không có Sở Tiện – nhân vật đe dọa vạn người trong giới giải trí, đám thiếu niên thiếu nữ này cũng vì thế mà buông thả hơn, do không cần thiết phải kiềm chế nên liền chơi đến nháo loạn. Sở Tiện lên ô tô của Sở Vân Phàm, bên trong chiếc xe hơi màu đen cũng chỉ có hai anh em bọn họ. Anh ta không khỏi nhíu mày: “Tiểu Kiệt và Bành Tử đâu? Không phải đã nói là có hoạt động rồi à, tại sao bọn họ vẫn chưa tới?” Sở Vân Phàm đang lái xe, khi nghe tiếng nói ở phía bên cạnh thì liền nghiêng đầu: “Lúc này chắc bọn họ đã đi vào hội trường rồi, chút nữa sẽ gặp chúng ta trong khách sạn.” Sở Tiện gật đầu, sau đó liền nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ. Tám giờ hai mươi phút, nếu như hôm nay cuộc phỏng vấn kết thúc sớm, hắn còn có thể chạy qua trung tâm thành phố, đi mua thức ăn đêm cho Quý Lạc Lạc. Trong khoảng thời gian ở chung này, Sở Tiện phát hiện ra cô rất thích mấy món ăn vặt, ngược lại thì không quá hứng thú với những loại đồ ngọt như đa phần các thiếu nữ khác. Vừa vặn hôm trước, khi đi ngang qua chỗ trung tâm, anh vô tình nhìn thấy một khu phố đồ ăn vặt, chắc hẳn là trong đó sẽ có thứ Quý Lạc Lạc thích ăn! Đang tính toán thì ô tô dừng lại, Sở Vân Phàm quay đầu về phía Sở Tiện nhắc nhở: “Đến rồi, xuống xe đi.” Sở Tiện ‘Ừ’ một tiếng rồi mở cửa xuống xe, người phục vụ đã sớm đứng chờ ở bên trong, Sở Vân Phàm ném chìa khóa cho anh ta, sau đó cùng với Sở Tiện, hai người một trước một sau tiến vào khách sạn. Vừa bước đến nơi, họ đã thấy Tiểu Kiệt đang tức giận chờ ở cửa, hết nhìn đông rồi quay sang tây. Sở Tiện biết rõ tính tình của hắn nên đi vội mấy bước, sau đó dừng lại ở trước mặt Tiểu Kiệt, hạ thấp giọng dò hỏi: “Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Kiệt lo lắng liếc nhìn Sở Vân Phàm đang đứng sau lưng Sở Tiện, theo động tác của hắn, Sở Tiện cũng quay đầu, hướng ánh mắt về phía Sở Vân Phàm. Vào lúc này, không biết là do vô tình hay cố ý, Sở Vân Phàm dời tầm nhìn, tay nắm quyền để lên khóe miệng ho khan. Âm thanh vừa phát ra, Tiểu Kiệt liền giống như được tiêm máu gà, mở miệng nói: “Là thế này, người phụ trách phỏng vấn tối nay đang đi trên đường thì bị kẹt xe, bây giờ vẫn còn ở trên cầu. Chúng ta buộc phải dời lịch xuống mấy tiếng, thời gian cụ thể thì phải chờ nhân viên làm việc thông báo.” Không biết chờ bao lâu? Sở Tiện nghi ngờ nhìn Tiểu Kiệt, sau đó lại liếc mắt đến Sở Vân Phàm, người vẫn luôn không lên tiếng, chỉ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. “Trước khi ra cửa không xác nhận lại à?” Thấy nam thanh niên lộ vẻ mặt không vui, Sở Vân Phàm vỗ vai anh, an ủi: “Được rồi, tôi thấy cũng không phải do bọn họ cố ý, chờ một chút đi.” “Đúng đúng đúng.” Tiểu Kiệt móc một cái thẻ từ trong túi ra: “Bọn họ đã sắp xếp trước phòng cho chúng ta, anh có thể lên đó nghỉ ngơi, tắm rửa rồi ngủ một giấc, trong chốc lát là họ sẽ đến thôi.” Tiểu Kiệt biết được tình huống này trước, vậy mà hắn lại không gọi điện thoại cho bọn họ, chờ đến khi hai người tới nơi mới thông báo, điểm này khá là kỳ lạ. Ngoài ra, tính cách của Sở Vân Phàm vẫn luôn tính toán chi li, như thường ngày thì đã sớm xông lên bắt đối phương phải bồi thường, sao bây giờ lại đi an ủi, bảo rằng chờ một chút được? Trong lòng Sở Tiện nghi ngờ, nhưng anh cũng hiểu cách làm người của Sở Vân Phàm và Tiểu Kiệt, biết đáy lòng hai người này luôn muốn tốt cho mình, không thể nào đi hại anh được. Cho nên, Sở Tiện cũng lười đi tìm hiểu, thích thế nào thì làm thế đó, cùng lắm thì chỉ là lãng phí chút thời gian mà thôi. Vì vậy, nam nhân ngậm miệng lại, đẩy gọng kính, nhận lấy thẻ trong tay Tiểu Kiệt, thấp giọng nói: “Đúng là tôi có hơi mệt mỏi, đi lên nghỉ ngơi trước đã, nếu như họ đến thì gọi điện thoại cho tôi.” Thấy Sở Tiện không hề phòng bị đồng ý, Tiểu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi như vừa sống sót qua đại nạn. Nhìn bóng người nam nhân biến mất sau cửa thang máy, hắn âm thầm vỗ ngực, nhịn không được thở dài: “Em nói nè anh Phàm, lần sau những chuyện như thế này thì đừng có tìm em, anh phải biết là, lúc nãy, khi ánh mắt của lão đại bay tới, thiếu chút nữa em đã khai ra hết rồi.” Quan sát dáng vẻ ấm ức của Tiểu Kiệt, Sở Vân Phàm không khỏi đưa mắt liếc nhìn hắn một cái: “Biết sợ thì dừng lại đi, có mỗi làm sinh nhật thôi mà cậu cũng không thực hiện được.” Nghe Sở Vân Phàm phun ra mấy từ như vậy, Tiểu Kiệt xoa xoa tóc, bất đắc dĩ nhún vai. Trong chuyện này, anh ta cũng là người bị hại. Ai bảo đa số fans của Sở Tiện đều là những em gái, họ biết sinh nhật của lão đại sắp đến, nên liền thay đổi cách nũng nịu. Anh ta là một người đàn ông hai mươi tám tuổi, vậy mà lại bị mấy thiếu nữ đó làm phiền, ngay cả đầu cũng đau luôn rồi, thế nên mới đồng ý. “Được rồi.” Sở Vân Phàm liếc nhìn thời gian, thúc giục: “Tranh thủ thời gian, mau để cho người hâm mộ và các ký giả đi chuẩn bị đi, chứ cứ làm việc như vậy, cuối cùng lại không kịp được.” Tiểu Kiệt nhanh chóng đồng ý: “Rồi, em làm ngay đây.” Nói đi liền đi, hai người cùng nhau xoay người, bước về hai hướng ngược nhau. Đợi sau khi Tiểu Kiệt và Sở Vân Phàm đã rời khỏi, một chiếc xe hơi màu đen liền dừng lại. Từ bên trong, hai người phụ nữ mang tính tình khác nhau bước xuống, sắc mặt người lái xe lạnh lùng, ngay cả cách nói năng cũng thận trọng. Thiếu nữ ngồi phía sau, vóc người duyên dáng, gương mặt xinh đẹp lạ thường, cô mặc một bộ váy màu đỏ, cả người từ đầu đến cuối đều là sự lười biếng. “Tại sao lại đặt ở đây?” Trong chốc lát khi thấy tên khách sạn, Quý Lạc Lạc không vui nhìn về phía Diệp Thanh. Diệp Thanh quay đầu lại phản bác: “Người ta muốn tổ chức ở đây, chị làm sao mà quyết định được?” Cô quan sát nhà vừa mới khai trương không lâu, là khách sạn cao cấp năm sao, sau đó lại liếc nhìn vào phía bên trong: “Vô cùng sạch sẽ, cũng rất đẹp, phục vụ lại không tệ, tại sao em không thích?” Khóe miệng Quý Lạc Lạc mím chặt, trong khóe mắt long lanh lộ ra sự sợ hãi. Chính là nơi này. Đời trước, khi cô mua được lịch trình của Sở Tiện, dùng gần một tháng để nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo không sứt mẻ, cuối cùng liền thành công leo lên giường nam nhân, trở thành người phụ nữ của anh ta. Mà bây giờ, Quý Lạc Lạc không hề muốn làm như vậy nữa. Cho dù vẫn không thể bỏ được Sở Tiện như cũ, nhưng cô cũng không muốn sử dụng loại thủ đoạn đó để làm vợ hắn. Không đúng... Mắt thiếu nữ đột nhiên sáng lên, sau đó bắt lấy cánh tay Diệp Thanh, cao giọng dò hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?” Diệp Thanh bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nửa ngày mới mở miệng: “Hình như là.… mùng bảy?” Mùng bảy? Không đúng, thời gian không đúng, sinh nhật của Sở Tiện là mùng mười. Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Quý Lạc Lạc, Diệp Thanh có chút bối rối, cô ấy khua khua tay trước mắt thiếu nữ, mở miệng dò hỏi: “Em không sao chứ? Có thấy khó chịu ở chỗ nào không?” Quý Lạc Lạc lắc đầu: “Em không sao. Đi thôi!” Hai người không nói gì nữa, dựa theo sự hướng dẫn của phục vụ, cùng nhau bước vào trong thang máy, chuẩn bị đi lên tầng năm. Sau khi cửa mở ra, dọc theo hành lang đến phòng tiệc là một dòng người nối dài nhau không dứt, từ nhà chế tác nổi tiếng đến diễn viên hạng ba trang điểm hoa hòe lộng lẫy, đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên Quý Lạc Lạc đến một buổi dạ tiệc lớn như vậy, thiếu nữ vừa đi ngang, tất cả những ngồi đàn ông ở đó đều bị bộ váy màu đỏ của cô hấp dẫn. Bọn họ nghiêng đầu, con mắt chăm chú dán lên người Quý Lạc Lạc, theo đường cong trên người cô mà di chuyển. Diệp Thanh lấy cho Quý Lạc Lạc và bản thân mỗi người một ly champagne. Sau khi vào cửa, Diệp Thanh liền bắt đầu treo lên trên mặt một nụ cười hết sức chuyên nghiệp. Cô ấy vừa đi một vòng vừa giới thiệu cho Quý Lạc Lạc tất cả mọi người trong giới, Lạc Lạc cũng vô cùng phối hợp, lúc thì gật đầu, lúc thì đặt câu hỏi. Sau khi trò chuyện hơn bốn mươi phút, công ty thông báo có một nhà đầu tư tốt vừa mới tới, Diệp Thanh liền đưa Quý Lạc Lạc qua nói chuyện. Vừa trông thấy mặt liền quá tốt, nhà sản xuất này là bạn thời đại học với Diệp Thanh, hơn nữa còn là đồng hương. Người ta thường nói, đồng hương khi gặp được đồng hương, khóe mắt liền rưng rưng nước lưng tròng, hai người họ đúng là càng trò chuyện càng thêm thân. Nhà sản xuất cũng bày tỏ bản thân rất quan tâm đến Quý Lạc Lạc, chỉ cần thiếu nữ chịu gật đầu, nhất định cô ấy sẽ trở thành một vị khách thường xuyên. Mọi người trò chuyện vô cùng náo nhiệt, mỗi nụ cười trên khuôn mặt đều là xuất phát từ trong tâm. Duy chỉ có Quý Lạc Lạc lo lắng, cô cảm thấy bản thân đã quên mất một chuyện nào đó rất quan trọng. Là cái gì cơ chứ? Không đợi thiếu nữ nhớ ra, sau lưng Quý Lạc Lạc đột nhiên có một bàn tay, nặng nề vỗ vào bả vai cô. “Vương tổng ngài nhìn đi, đây chính là người tôi đã giới thiệu với ngài, là con gái tôi, Quý Lạc Lạc.” Giọng nói của Chu Vi lôi kéo thiếu nữ trở về hiện thực trong nháy mắt, trong phút chốc quay đầu, tâm trí Quý Lạc Lạc liền nhảy ra một màn kịch mà cô đã lựa chọn đưa vào quên lãng. Nam nhân tai to mặt lớn bị người khác vây quanh, ông ta mặc một bộ âu phục dài rộng, trên tay đeo một chiếc nhẫn màu xanh lá, dù là người không chuyên cũng có thể nhìn ra giá trị của thứ này chẳng hề rẻ. Trong phút chốc nhìn thấy Quý Lạc Lạc, hai mắt của người đàn ông liền trợn to, sự tham lam cũng lộ ra không thể che dấu. “Quý Lạc Lạc? Em còn đẹp hơn cả trên ti vi.” Lúc đầu, ông ta chỉ muốn vui đù một chút mà thôi, nhìn thấy nhan sắc tuổi già của Chu Vi, ông ta cũng không mơ mộng nhiều lắm. Mẹ trông còn như vậy, thì con gái có thể đẹp tới mức nào? Nhưng sau khi gặp Quý Lạc Lạc, Vương tổng liền biết bản thân đã sai lầm rồi. Người phụ nữ này không chỉ đẹp, dáng người còn vô cùng tốt, mấu chốt là khí chất của cô lại không hề phù hợp với sự thanh thuần đáng yêu, nhất định là vưu vật câu hồn. Nhan sắc của người này đẹp hơn tất cả những kẻ ông ta đã từng chơi trong mấy chục năm qua!! Thấy thiếu nữ sững sờ, Chu Vi bèn tiến lên kéo cánh tay cô: “Lo lắng cái gì, sao không đến hỏi thăm sức khỏe của Vương tổng đi.” Quý Lạc Lạc bị đau, cô lạnh mặt trong nháy mắt, không thèm nhìn cái người gọi là Vương tổng, mà quay đầu sang phía Diệp Thanh nói: “Chị Thanh, chị gọi bảo vệ giúp em với, ở đây có người thân phận không rõ ràng đi vào.” Nghe thấy lời của Quý Lạc Lạc, Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Chu Vi đang đứng bên cạnh, lần trước cô ấy cũng đã hiểu rõ con người thật sự của bà mẹ cực phẩm này. Nghệ sĩ nhà cô, không thể chịu ủy khuất ngay trước mắt được. Sắc mặt Diệp Thanh trầm xuống, phối hợp với Quý Lạc Lạc nâng giọng, ngoắc tay nói với bảo vệ. “Chào anh, hình như trong này vừa có người trà trộn vào trái phép, tôi lo lắng đồng nghiệp của mình sẽ bị thương hoặc uy hiếp, phiền các anh xử lý.” Bảo vệ nghe vậy, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc, đi tới dò hỏi Chu Vi: “Chào bà, làm phiền bà trình thư mời ra.” Chu Vi vừa thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương tổng, người mà bà ta cho là chỗ dựa. Ai ngờ, Vương tổng lại đặt hết sự tập trung lên người Quý Lạc Lạc, hoàn toàn không để ý đến Chu Vi. “Nhưng tôi là khách quý của Vương tổng, có đúng hay không Vương tổng? Ngài phải thay tôi nói chuyện đó!” Chu Vi vừa lên tiếng, bảo về liền quay về phía Vương tổng, vị này cũng là tai to mặt lớn, nếu thực sự là khách quý thì không sao, chỉ là...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]