Lục Chiếu: “Sáng nay muốn ăn gì? ”
“Tùy tiện, đều được.” Chu Vu không chọn, trong vali của cô có rất nhiều đồ ăn,nếu thật sự không được thì nấu mì ăn liền cũng giải quyết xong.
Lục Chiếu giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Đi ra ngoài ăn đi, lát nữa mang về cho bọn họ. ”
“Chỉ có hai chúng ta?”
“Mang theo đứa nhỏ đi nữa.”
Viên Tử ở xa xa vừa nghe thấy hai chữ “Đi ra ngoài”, tay chân đều sử dụng để chạy tới, ôm chân Lục Chiếu, “Ra ngoài chơi, ra ngoài chơi. ”
“Vậy anh dẫn hắn đi đi, sợ mọi người tỉnh dậy mà trong nhà không có ai…”
Chu Vu chính là lười ra cửa, lên rồi xuống dốc, cô ngẫm lại tay chân đều trở nên run rẩy.
“Chị cùng đi.” Viên Tử ôm tay Lục Chiếu còn chưa hết, tay kia lại kéo quần áo Chu Vu.
“Tôi tìm bọn họ mượn xe, cùng đi đi.”
Lục Vanh không biết dùng cách gì, đạo diễn đáng lẽ không muốn cuối cùng vẫn phải đưa chìa khóa xe cho anh.
Chu Vu cùng Viên Tử ngồi ở hàng ghế sau, Viên Tử ngồi ở ghế trẻ em, tay chân không ngừng lắc lư.
“Thầy Lục, anh có biết đường không?”
“Không biết.”
Trong đầu Chu Vu hiện lên một đống dấu chấm hỏi, không biết mà cũng có thể nói tư tin như vậy sao?
Lục Chiếu lái rất chậm, đường cũng không lớn, hơn nữa có rất nhiều người dậy sớm đi bộ đi mua đồ ăn.
Anh theo chân các cô các chú ra chợ đi mua đồ ăn, rẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-anh-di-nham-phong-roi/2543017/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.