Sở Dư lắc đầu, âm thanh mềm mại, "Đừng để Cố Tiểu Nhị nghe được lời này." Rõ ràng là bọn họ đang trêu chọc cô, "Thật ra cậu ấy rất ngây thơ, không thích bị người khác trêu như thế đâu, khéo lại nổi giận đấy."
Cô cười nhẹ, trong ánh mắt của mấy thanh niên này hiện lên tia yêu thích, có đôi câu nên nói sao đây, nhất là ở thoáng dịu dàng hiện lên ấy, có điều mấy anh em cũng không ngẩn ngơ, tiếp tục công việc phò tá, thề son sắt, "Sao thế được, anh tôi mà nghe được tin tức cùng với cậu thì chắc chắn..." vui thấu trời luôn.
Sau đó liền nghe thấy cô nói một câu.
"Hai ngày trước cậu ấy còn nghiêm túc nói với tôi là đừng có hiểu lầm."
...
"Ha! Ha ha ha!"Gió lạnh thổi qua từng cơn, mọi người đều cứng mồm, không biết phải nói gì.
Ánh mắt Tôn Hạo Quảng chợt lóe lên, "Anh... anh... anh ấy chỉ hơi làm cao xíu thôi, cậu còn không hiểu anh tôi sao, anh tôi quen được nuông chiều rồi, chắc là nhất thời lỡ miệng mà thôi."
Mấy người kia vụng trộm tặng cho Tôn Hạo Quảng 1 cái like.
Sở Dư nhìn bọn họ một lúc, đuôi mắt cong cong, "Vậy à?"
Cô cười cười, đánh bài, "Ba vạn."
Rõ ràng là không tin lý do này mà, giữ vững ý kiến của mình, hơn nữa lại không muốn tiếp tục dây dưa với chủ đề này.
Lời đều đã nói hết rồi, cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ rất xấu hổ, sợ không khí quá yên tĩnh, mấy người bọn họ sáng suốt chuyển đề tài.
Chủ yếu là anh của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/210677/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.