Trần Thuật vốn không hiểu sao Tôn Hạo Quảng lại chắc chắn ở nhà họ Sở, cũng không hiểu vì sao lúc cậu rủ cậu ta cùng đến đó thì giọng điệu lại quái dị đến thế.
Thậm chí còn có phần thông cảm.
Đến khi cậu mở cửa. Ngay lập tức chỉ muốn mắng Tôn Hạo Quảng cả ngàn lần.
Đúng là tò mò hại chết con mèo ghê, mấy lời ông cha ta dạy đúng là có đạo lý.
Nhất là khi Trần Thuật thấy Sở Dư ở trong phòng nhìn mình mỉm cười, còn vẻ mặt anh Cố nhà mình vô cùng âm u, trong đầu cậu liền hiện lên câu nói đó.
Nhìn không khí trong phòng thế này cũng biết... cô nam quả nữ, tình ngay lý gian.
...
Sau đó, bọn họ bước tới.
Môi cậu giật giật, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, cậu muốn ra khỏi đây rồi làm lại... Có được không?
Phát hiện bầu không khí hơi quái dị, Sở Dư mỉm cười, phá vỡ yên tĩnh.
"Trần Thuật, Phong Nguyên, Dương Hành, lâu rồi không gặp." Cô khẽ gật đầu.
"Muốn uống gì? Trà hay nước trái cây?"
"Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp..." Ba người đồng thanh, cười, "Ha! Ha ha ha!"
... Mấy năm gần đây bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần, thật khó cho cô còn nhớ được tên ba người bọn họ.
Bỗng nhiên cảm thấy thật vinh hạnh...
Hai người phía sau thúc tới, Trần Thuật bị đẩy về phía trước, cả người lảo đảo.
Phắc! Hai cái thằng không có nghĩa khí này.
Trần Thuật mắng thầm trong lòng, lại rất biết quan sát, vội vàng đè lại ấm trà đang xách lên, nói một hơi, "Không cần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/210675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.