Trọng điểm là ở chỗ, vì sao cậu lại cảm thấy là, nếu cô ấy bỏ thêm hai muỗng đường nữa thì cậu vẫn uống chứ? “Không uống thì đồ phiền phức kia sẽ giận.” Chàng trai đứng thẳng lưng, tai bắt đầu đỏ lên, mạnh miệng, “Sức khỏe của cậu ấy không tốt, đại lão gia đây phải nhường cậu ấy một chút.” Cái cớ này… Không nói đến việc cậu có quan tâm đến chuyện người ta có giận hay không… Chỉ cần nói, Cố nhị thiếu thương hoa tiếc ngọc nhà người ta đã là một câu chuyện tiếu lâm rồi. Nếu một cô gái khác cũng như thế, cứ cho là cô ấy yếu sắp chết đi, lúc đấy biểu hiện của cậu có phải kiểu nói giận là giận ngay giống như vậy không chứ? “Cậu vui là được rồi.” Tôn Hạo Quảng nhìn nhị ca cậu một cái. Kiêu ngạo, khinh khỉnh, hay cằn nhằn, khôn khéo, hôm nay thế giới quan của cậu bị lật đổ không ít lần, thực sự không muốn nghĩ lại thêm lần nào nữa. Ví dụ như tai đỏ hết cả lên. —— thật ra thì dù có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, cơ thể càng thành thực hơn ngôn ngữ nhiều. … “Tiểu Cố, con bị bệnh hả?” Ông Cố đặt quả chuối tiêu đang cầm trên tay xuống, nhìn về phía bóng lưng Cố Thần kêu. Mặt đỏ cứ như sơn màu đỏ ấy. “Con không sao.” Cố Thần không hề bước chậm lại, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Do trời nóng quá thôi.” Đang nói chuyện thì lại bước hai ba bước vào phòng, đóng cửa lại cái cạch. Nhưng không lâu sau, ông Cố lại thấy cháu mình đi ra lần nữa. —— còn thay cả áo quần nữa, rõ ràng là muốn đi chạy bộ. Ông Cố thong thả ăn chuối, cảm thấy thằng cháu mình có hơi ngốc. Đi ra ngoài một chuyến đến bây giờ, nóng đến nỗi mặt đỏ bừng hết cả lên, thế mà vẫn còn muốn chạy bộ? Cố Thần cũng không biết ông nội mình đang chửi thầm cậu ngốc, cậu cài nút dây ba lô lại, bắt đầu chạy. Một vòng này rồi đến một vòng khác, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới. Chạy bộ là cách duy nhất có thể khiến cho cậu bình tĩnh lại, lúc đầu sẽ khiến cậu mệt mỏi đến cùng cực, sau đó sẽ làm cho cậu thoải mái, thân thể và tâm trí cũng sẽ được thư giãn. Hộc hộc —— Cố Thần ngồi trên bậc thang, ngước mặt lên, ánh mặt trời chiếu vào làm mắt cậu nheo lại thành một đường thẳng, không biết đang nghĩ gì. … Rất nhanh, còn một ngày nữa là đến ngày tựu trường. Ông Cố mặc đồng phục thái cực khẽ hát bài hát thiếu nhi, nhìn cháu trai cả người đầy mồ hôi từ ngoài vào nhà, “Sao hôm nay con dậy sớm thế?” Bình thường còn không thèm đi tập thái cực cùng ông. Cố Thần lau mồ hôi trên đầu, vẻ mặt tự nhiên, “Hôm qua con ngủ sớm quá nên mới thế.” “À.” Ông Cố cũng không suy nghĩ nhiều, “Haiz, thế mà ông cứ tưởng hôm nay là ngày trọng đại gì mà ông quên mất nữa chứ.” Cố Thần không nói gì, trực tiếp đi vào phòng tắm. Chín giờ hơn. Cố Thần cuối cùng cũng không nhịn được mà tắt ti vi, đúng là bộ phim vớ vẩn. Thật nhàm chán. Cậu đứng lên nghĩ. … Sở Dư bất lực nhìn ông Sở, ông ngoại cứ một mực muốn đưa cô đi. Nói là lo cho cô. Thực tế thì ông còn muốn để cho nhân viên bảo vệ hoặc gọi anh họ của cô về rồi đi cùng cô nữa cơ. “Ông ngoại,” Sở Dư vỗ về ông, “Con đến trường học chứ có phải đi ra chiến trường đâu mà.” Cô biết là ông ngoại quan tâm cô, hai ông anh họ của cô lúc nào đi học cũng bị ông đá ra ngoài, mà cô là con gái, từ nhỏ cơ thể đã yếu, lại còn lớn lên ở nước ngoài nữa, không chắc là có thể thích nghi được với cuộc sống ở trong nước hay không, những yếu tố này cộng lại cũng đủ khiến cho ông ngoại không yên tâm về cô rồi. Nhưng thực tế thì, cô cũng đã lớn, tuổi của cô ở nhà đã tính là độ tuổi hoàn toàn tự lập rồi, đặc biệt mẹ cô còn là người gốc bản địa 100%, chẳng qua chỉ là đến trường đại học một chuyến mà thôi, đâu có gì to tát. Sở Dư nói tiếp, “Hơn nữa, không phải còn có Cố Thần sao?” “Đúng! Còn có con đây!” Cố Thần bước vào vừa lúc nghe được câu này, không nghĩ gì mà lại buộc miệng nói ra, “Con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt!” Lời vừa nói ra khỏi miệng, người cậu cứng đờ, “Ý của con là, con…” Còn chưa kịp giải thích, ông Sở đã cắt ngang, “Thật hả?” Bị hai người nhìn, đặc biệt là nghĩ đến thân phận của người đang đứng trước mặt, trên vầng trán của thiếu niên xẹt qua nét ngại ngùng, “Thật ạ.” —— sao lại giống như gặp mặt phụ huynh thế này. Ông Sở ngược lại cũng thấy có lý, thật ra ông cũng biết mình đi ra ngoài một chuyến sẽ rất phiền phức. Chỉ là không có người chăm sóc, ông lúc nào cũng không yên tâm về sức khỏe của Sở Dư, mặc dù đã khá hơn trước nhiều, nhưng ông vẫn rất lo lắng, lỡ như Sở Dư im lặng không tiếng động té xỉu ở nơi nào đó mà… không có ai nhìn thấy. “Ông ngoại không còn lo lắng nữa chứ?” Mắt Sở Dư cong lên, “Con đi một lát rồi về nhé.” Cô đã tìm hiểu, hai ngày đầu tiên chỉ đến để điểm danh, vẫn còn hai ngày nữa mới chính thức khai giảng, cô đi làm hồ sơ nhập học chuyển lớp xong thì có thể về rồi. Cố Thần đưa cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng, rất nhanh đã làm xong hết mọi thứ. Sau đó lại dẫn cô đi một vòng xung quanh trường, đi qua chỗ nào cậu cũng giới thiệu rất cặn kẽ. Nghĩ đến cái gì đó, Cố Thần bỗng nhiên nói, “Tôi có một căn hộ ở cạnh trường đấy.” “Ừ?” Sở Dư thôi nhìn bức tường bên cạnh, không hiểu ý cậu là gì. “Không phải cậu bảo nếu buổi trưa không ngủ sẽ bị đau đầu sao?” Cậu hất cằm lên, giọng kiêu căng, “Nhà tôi cũng có không ít phòng, có thể cho cậu ở lại ngủ trưa.” Trường học không chỉ có giờ tự học vào buổi sáng mà còn có buổi tối nữa, nếu dậy sớm thì hằng ngày cũng có thể trở về đại viện, nhưng giờ nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, chắc chắn là cô sẽ không ngủ trưa được. Sở Dư nghĩ một lát rồi nói, “Cậu nói cũng đúng.” Cô nói tiếp: ” —— thế thì chắc tôi cũng sẽ mua một ngôi nhà ở cạnh đấy.” Khóe miệng đang cong lên liền cứng đờ, một tia xấu hổ chợt lóe lên giữa hai hàng lông mày, chàng trai hừ một tiếng, “Vừa hay, tôi đỡ phải dọn dẹp.” Không muốn ở cũng được thôi, nói cứ như đang mong cô ở vậy. Chân cậu bước nhanh một chút, “Nhanh lên đi, lát nữa trời trưa nắng kiểu gì cậu cũng than nóng cho mà xem.” Sở Dư nhìn Cố Thần thay đổi 180 độ, có hơi buồn cười, người ta nói tính tình của con gái khó mà đoán trước được, nhưng cô thì lại thấy, Cố Thần mới là một tiểu công túa* kiêu ngạo. *Bản gốc là tiểu công cử, cách nói trại đi của tiểu công chúa, dùng để chỉ đám con trai ỏn ẻn như gái. Bước chân như cũ, không nhanh cũng không chậm. Quả nhiên, qua một hồi. Chàng trai lại đột nhiên quay lại, nổi giận, “Sao cậu chậm quá vậy? Đúng là đồ phiền phức! Kiểu gì buổi trưa nắng nóng cậu cũng sẽ chóng mặt cho xem!” Môi Sở Dư cong lên, vuốt lại sợi tóc bị gió thổi bay dưới khóe miệng —— nhưng lại rất buồn cười. Cô nhìn về phía mặt hồ, “Không đi nhanh được.” Thiếu niên hừ hai tiếng, lẩm bẩm, “Chân ngắn.” Trông cô có vẻ rất đều đặn uyển chuyển, nhưng thực tế đấy lại là nguyên nhân làm cô mảnh khảnh, chiều cao luôn là nỗi đau của cô. Khóe môi cô xụ xuống, trừng mắt nhìn cậu, “Cậu nói gì đấy?” Bỗng thiếu niên lại có chút sững sờ. Cô cứ đứng ở đó như vậy, mặt hồ xanh biếc ở phía sau, cành liễu thướt tha, đột nhiên đều trở thành vật làm nền. Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, gợn sóng, lúc bị cô nhìn chằm chằm, người nào đó lại cảm thấy rất thoải mái. Cậu không nhịn được mà đến tiến lên hai bước. Vốn khoảng cách giữa hai người cũng không quá lớn, bây giờ lại càng gần hơn. Tà váy bị gió thổi nhẹ, chạm khẽ trên bắp chân cậu, cậu còn có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên mái tóc của cô. —— dường như thế giới cũng đứng yên lại. Càng dựa càng gần. Sở Dư ngẩng đầu lên, “Làm gì đấy?” Hô hấp của thiếu niên đông cứng lại. Đột nhiên nhấc tay đặt lên đầu cô, rồi so qua ngực mình, nói: “Có thể làm gì chứ?” Vừa nói cậu vừa lùi về sau hai bước, tay đặt ở ngực mình, nói rất nhanh, “Thấy cậu cao đến đâu chưa?” “Tôi đây phải lấy sự thật ra nói cho cậu biết, có thừa nhận hay không cũng không ích gì đâu…” “Đồ chân ngắn!” Tập thể dục thường xuyên nên cậu phát triển rất nhanh, khung xương đầy đặn, dáng người rất cao, đứng cùng một chỗ với cô lại thấy cao hơn cô rất nhiều. Môi Sở Dư hơi cong lên, “Đúng là trẻ con.” Không nói nhiều lời liền đạp cậu một cái,… Luôn tiện giẫm lên đôi giày sneakers màu trắng của cậu, để lại một dấu chân mảnh mai. —— coi như cô không chấp với đồ trẻ con kia. Cố Thần nổi giận, “Sở Tiểu Dư!” Giày cậu mới mua đấy. Thiếu niên bước nhanh đuổi theo cô, nhưng lại vô thức thở phào nhẹ nhõm. … Về đến nhà. Dĩ nhiên Sở Dư phải về nhà ngủ trưa, cậu nhìn cô đi vào, hiếm thấy có dịp không dừng lại, mà trực tiếp xoay người rời đi. Một đêm ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau. Chàng trai nằm trên giường đột nhiên mở to mắt choàng dậy. Không biết cậu cảm thấy gì, sắc mặt cứng đờ, cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc. Cậu hất chăn lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Tắm bằng nước lạnh, Cố Thần nhìn chàng trai trong gương, khóe miệng còn lưu lại nụ cười lúc nãy, cậu có chút xấu hổ, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía gương. Cậu nằm mơ thấy bên bờ hồ, trong lồng ngực có hơi thở ngọt ngào nhè nhẹ, nhiệt độ gần trong gang tấc. “Anh Cố ~” Chẳng qua là, lần này, người ở trong ngực lại đang ôm chặt cổ cậu, lẳng lặng hôn lên… Chỉ có cậu mới biết, khi đó tim cậu đập nhanh đến nhường nào. “Cậu đúng là đồ phiền phức thật mà.” Càng tắm càng thấy phiền, Cố Thần cầm khăn tắm lên lau sơ qua, đi ra khỏi phòng tắm. Đến phòng sách, con chữ trên biểu bảng báo cáo đột nhiên biến thành chữ sao hỏa, từng con chữ một lúc ẩn lúc hiện trong đầu cậu, rung đùi đắc ý, cậu làm thế nào cũng không thể hiểu được như vậy là có ý gì. Cậu vẽ bậy trong vô thức. Đợi cậu tỉnh lại khỏi sự xuất thần đó, nhìn về phía báo cáo, thì phát hiện trong lúc đó vô tình vẽ cái gì. Mái tóc dài, váy dài, đôi mắt cong cong. Thiếu niên nhìn một hồi, đột nhiên lại xấu hổ ném cây bút đang cầm trong tay, rồi sau đó ném báo cáo vào trong thùng rác. Xấu xí chết đi được! Cậu đẩy ghế ra, đi ra ngoài. Người rảnh rỗi hay thích suy nghĩ bậy bạ, không nhất thiết phải nghĩ về một người không liên quan. Không đi quá hai bước, cậu bỗng dừng lại. Quay lại một cách không tự nhiên, cúi người xuống, nhặt lên rồi kéo căng tờ báo cáo. Xếp cả hai vào trong lòng. —— báo cáo khó khăn lắm mới làm được, cậu cứ tiện tay ném đi như vậy thì thật lãng phí công sức quá
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]