Cố Thần dừng lại: … Ha ha. 
Sở Đằng Phi bắt đầu thấy lo khi bị Cố Thần nhìn chằm chằm như thế, dự cảm xấu càng lúc càng lớn. 
Cố Thần nhếch môi: “Anh họ…” 
“Hả?” Sở Đằng Phi run lên, toàn thân nổi da gà, cậu không thể chịu nổi khi nghe Cố Thần gọi mình là “anh họ”… 
“Mấy bức tranh kia phiền anh rồi.” 
Tôn Hạo Quảng cúi đầu ăn bánh kem trong yên lặng, tự mình tìm đường chết, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. 
Cố Thần mới cầu hôn thành công, cậu chỉ hận không thể ở bên cạnh Sở Dư mọi lúc mọi nơi, đương nhiên cậu sẽ không lãng phí thời gian vì Sở Đằng Phi, đây là cách tốt nhất rồi. 
Đợi đến khi tạm biệt Sở Dư, tìm cậu ta đánh đòn vẫn không muộn. 
“Cái gì??” Sở Đằng Phi nghe Cố Thần nói thì đầu đau như sắp nổ tung ra, mấy món này bọn họ chuẩn bị từ sáu giờ sáng đến giữa trưa mới xong. Bây giờ chỉ một mình cậu làm thế thì… sẽ có án mạng đó. 
Hơn nữa cậu thừa biết, nếu cậu mà làm rách một tờ… 
Sở Đằng Phi nhắc Cố Thần, “Gì thế, tôi là anh họ của Sở Dư đó…” 
Dám đối xử với anh họ Sở Dư như thế, không sợ cậu đây làm khó dễ hả? 
Lẽ ra phải nịnh nọt cậu mới đúng. 
Thôi được rồi, nịnh nọt chắc không có cửa, nhưng ít ra cũng phải đối xử tốt với cậu một chút chứ! 
“Ừm.” Cố Thần híp mắt, ăn miếng bánh Sở Dư vừa đút, không thỏa mãn mà hôn cô một cái. 
Ngọt lắm. 
Sở Dư trừng cậu, gò má hây hây ửng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/1210397/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.