Anh Sở lại cầm con dao khác lên, mặt không đổi sắc, lạnh lùng cười, “Trượt tay.” Cố Thần cứng người, cậu cảm thấy không phải anh hai đang gọt táo, đang gọt thịt cậu thì đúng hơn. Cậu bình tĩnh bước qua con dao, tiếp tục đến chỗ Sở Dư, đó là do anh ấy ghen tỵ, ghen tỵ sau này Sở Dư sẽ thuộc về cậu. Lúc Cố Thần quay lại, Sở Đằng Phi tiến lại gần Sở Dư hỏi nhỏ, “An An à, bộ anh hai và Cố ca ngứa mắt nhau hả?” Sở Dư dừng lại, dịu dàng nhìn hai người đằng trước, “… Không phải đâu.” Bọn họ đều là người cô yêu, cô có thể cảm nhận được, hai người họ đang tán thưởng lẫn nhau. Sở Đằng Phi cong môi, “Em đừng có lừa anh.” Nhìn cậu giống mấy đứa thiểu năng hả? Dáng vẻ này là ngứa mắt nhau mà còn phủ nhận… Ặc. … Bữa cơm này đúng là chan mồ hôi nước mắt, vô cùng căng thẳng. —— Mặc dù ông Sở vẫn có mặt ở đó. Anh Sở chậm rãi cầm con dao lên, cắt cục thịt kho tàu ra thành từng miếng nhỏ. Mặt không cảm xúc, “Băn thịt heo ra mới ngon nhất.” Trong đầu Tôn Hạo Quảng lập tức hiện lên một câu… heo trộm cải trắng*, sau đó bị ánh sáng lóe lên từ con dao dọa cho hết hồn. (*Nghĩa đen là chỉ cải trắng do nông dân vất vả trồng ra, lại bị heo nhổ trộm mất. Nghĩa bóng ám chỉ con gái bị đàn ông xấu chiếm đoạt.) Cố Thần không dám đắc tội với anh vợ, hùa theo, “Xem ra khẩu vị của anh hai hơi lệch rồi.” Cậu mặt dày gắp cho Sở Dư một đũa thức ăn, “Sở Tiểu Dư, cậu nếm thử xem khẩu vị của cậu và anh hai có giống nhau không?” Vẻ mặt vô cùng tự nhiên, tựa như cậu không hiểu ý anh Sở là gì, còn thuận tay vuốt phẳng khăn bàn trước mặt cô. Sở Dư cụp mắt, cúi đầu nở nụ cười, im lặngcầm chén lên ăn hết thức ăn trong đó. Ông Sở nghe cậu nói thế, nhìn thịt vụn trong chén của anh Sở rồi gật đầu đồng ý, “Đúng là có hơi lệch.” Nói xong ông còn nhìn sang chỗ Sở Dư cười ha ha, “Khẩu vị của An An không lệch.” Anh Sở chưa kịp nói gì đã bị ông Sở chém cho một đao. Anh hoài nghi… cái người luôn đứng về phía Cố Thần kia có phải là ông ngoại ruột của anh không? Sở Phong lạnh giọng, múc một chén canh cho ông Sở, “Ông húp canh trước đi.” Húp canh trước rồi ăn cơm rất tốt cho sức khỏe. Nhưng thực ra là, ông húp canh đi và đừng nói gì nữa! Ông Sở cũng đã quen với việc này, thế là cầm lấy chén canh… Sau đó anh Sở gắp đồ ăn cho Sở Dư, lạnh giọng nói, “An An thích ăn cá hấp, không thích ăn mấy đồ bậy bạ.” Vẻ mặt không đổi, chửi xéo level max. Rõ ràng anh đang ám chỉ Cố Thần đừng có gắp đồ lung tung cho An An. “Thế ạ?” Cố Thần không hỏi Sở Dư thích gì, không để cô bị kẹp giữa hai người họ, cậu chỉ gắp cho cô một đũa cá hấp, “Nếu thích thì ăn nhiều một chút.” Thực ra, Sở Dư đều thích cả. Tôn Hạo Quảng đang định gắp miếng cá hấp ăn thử, hai người vốn dĩ không để ý đến cậu… đồng thời dời sang chỗ tay cậu. … Tôn Hạo Quảng như bị điện giật vội vàng thu tay lại. Mẹ bà nó. Cậu thấy lạnh cả người, hai người kia nói câu nào thì người cậu lại run lên một cái, giống như bệnh nhân bị Parkinson. Sở Đằng Phi nhìn cậu đầy ghét bỏ, thuận tay gắp luôn miếng cá hấp cuối cùng trong dĩa. Cậu cũng thích món này. Tôn Hạo Quảng: … Há hốc mồm. Nhìn Sở Đằng Phi ăn ngon lành, lại nhìn sang hai người kia đang lơ đãng nhìn sang đây. Tôn Hạo Quảng yên lặng đốt nến cho Sở Đằng Phi. Người này thật đơn giản. … Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm. Ngoại trừ ông Sở và Sở Đằng Phi vô tư ra, ai ai cũng có nỗi niềm. Ông Sở không chơi cùng các cháu được, cho nên đi ra ngoài. Ông vừa đi khỏi, bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Anh Sở xắn tay áo, “Làm một trận không?” Đương nhiên Cố Thần sẽ theo cùng. Tôn Hạo Quảng im lặng lui về sau, cậu không chơi lại đâu, hai người kia mà đánh thì nhẹ nhất cậu cũng bị bầm mắt bầm mũi. May mà bọn họ không gọi cậu, anh Sở bỗng lên tiếng, “Đằng Phi cũng vào đi.” Ụa, mắc mớ gì tới cậu hả! Sở Đằng Phi đang ngồi nhai táo trên sofa, vừa nghe thế thì làm rớt cả trái táo, láu cá nói, “Ha! Ha ha! Em không chơi đâu. Mấy người chơi đi.” Cố Thần không nhịn được nhíu mày, đá chân cậu một cái, “Đàn ông con trai trốn gì mà trốn.” Sở Phong lạnh lùng nói, hoàn toàn không cho cậu từ chối, “Mau lên!” Sở Đằng Phi: … Bà mẹ nó. Tôn Hạo Quảng lại thắp cho cậu một ngọn nến. … Một đũa cá hấp dẫn tới huyết án. *** Sở Dư không đi theo bọn họ, chủ yếu là do trước khi đi, hai người cùng ngoái đầu bảo cô ngồi ở đây chờ, đừng đi theo. Anh Sở là sợ lỡ Cố Thần được huấn luyện nửa năm đánh thắng anh thì sao, anh không muốn em gái nhà mình đau lòng. Cố Thần thì đơn giản hơn, cậu không muốn để Sở Dư bị kẹp giữa hai người bọn họ. Vợ mình là để cưng chiều, không được để cô ấy khó xử. Cậu là chủ gia đình, cậu sẽ giải quyết hết tất cả những chuyện khiến cô khó xử. Bọn họ không muốn để cô thấy, cô sẽ không cưỡng cầu, cô luôn tin tưởng hai người mình yêu thương nhất. Nhưng Sở Dư vẫn thấy hơi lo, thế là lấy hộp cứu thương ra để sẵn đó. Lúc bọn họ quay lại, Sở Dư nhìn hai người đang đi đằng trước, may quá không ai bị thương cả. Đến khi Sở Phong và Cố Thần né ra tránh chỗ cho Sở Đằng Phi. Sở Dư đỡ trán, cầm chai cồn i ốt còn dư trong hộp cứu thương, chắc phải lấy thêm một bình nữa mới đủ… Sở Đằng phi bị đánh tơi bời, mặt mày bầm tím sưng vù, quần áo trên người xốc xếch, đem so với hai người áo quần sạch sẽ kia, trông cậu thê thảm vô cùng. Tôn Hạo Quảng yên lặng nuốt nước miếng. Bởi vậy mới nói, làm người thì không được ngu quá. … Thời gian còn lại, Sở Đằng Phi bôi thuốc xong thì ngồi ịch trên sofa, muốn chạm cũng không chạm vào mặt được, tâm trạng sa sút. Cậu lấy điện thoại ra, màn hình rung lên, giống như nó đang có thù với cậu, chỉ hận không thể chọc thủng cái điện thoại. Đánh mấy ván game, trái tim bị tổn thương của Sở Đằng Phi dần dần khôi phục, cậu thấy mình vẫn rất cừ, không đành lòng thua quá thảm, cậu quay đầu, “Chơi không?” “Người thắng có thể yêu cầu một điều kiện với người thua.” “Dám chơi không??” Cậu chuẩn bị rất nhiều lý do, chờ lúc anh Sở từ chối sẽ bắt đầu khích tướng. Không ngờ anh Sở lạnh lùng nhìn cậu, từ chối vô cùng gọn gàng, “Không dám.” Hoàn toàn không có gánh nặng tổng giám đốc lạnh lùng gì cả, nói thẳng là không dám nhưng lại có cảm giác đế vương cao cao tại thượng. Sở Đằng Phi nghẹn họng… Còn có chiêu này ư? Sở Dư lại hứng thú, cộng thêm mấy người ngồi không cũng chán, thế là cô đồng ý, hai người kia nghe vậy cũng đổi ý. Vì muốn thắng… nhớ đến biểu hiện của em họ mình, Sở Đằng Phi muốn bật cười. Đương nhiên là cậu muốn đến chỗ Cố Thần bên cạnh Sở Dư, “Anh Cố, hai đứa mình chung đội nha!” Cậu không ngốc, anh Sở cuồng em gái thế này, nếu anh ấy biết chơi, dù có cùng đội với mình thì chắc chắn sẽ nhường cho Sở Dư, thế thì chơi làm gì nữa. Sau khi chia đội xong xuôi, Sở Đằng Phi xoa tay làm nóng người. Đội kia chắc chắn sẽ thua. Nếu không tên cậu sẽ viết ngược!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]