Chiếp chiếp chiếp…
Có thể nào thích hợp hơn nữa chứ…
Mặt Sở Dư bỗng đỏ ửng lên, cô dừng bước, cuối cùng cũng đã hiểu ý Cố Thần là gì rồi, nhưng sau đó Sở Dư lại mím môi ngại ngùng cười.
“Không cần đâu, đầu cậu cũng chẳng có sâu.”
“Không đâu, cậu…” Tiếp tục đi…
Lời định nói cứ mắc trong cổ Cố Thần.
Nếu cậu để cô tiếp tục, không phải là đang thừa nhận trong đầu mình có sâu ư?
Cậu chỉ đứng đơ một chốc mà Sở Dư đã đi vượt cậu một đoạn, có vẻ như không muốn quay đầu lại.
Cố Thần vội vàng cất bước đuổi theo.
Vừa đi cậu vừa len lét nhìn người bên cạnh, giận rồi hả? Đâu giống đâu, gương mặt trắng trẻo mũm mĩm kia đang ửng hồng, khóe miệng cong lên nở nụ cười, chỉ có ánh mắt là hơi…
Xấu hổ ư?
À, hóa ra là thẹn thùng đây mà.
Sau khi cậu chàng nhận ra thì giật mình, chẳng rõ tại sao trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào, từng tầng bóng hồng bắt đầu dâng trào.
Cô đang ngại ngùng!
Hóa ra Sở Tiểu Dư ngại ngùng vì cậu đó nha!
Cố Thần càng nghĩ thì nụ cười trên mặt càng tươi rói, ánh mắt như bừng sáng như thắp đầy ánh lửa, rực rỡ vô cùng.
Chàng trai bước đến lại gần người bên cạnh, cụp mắt tìm tay của Sở Dư, rồi mặt dày tách tay cô ra đan tay mình vào.
Hàng mi Sở Dư run run, cô cựa tay ea nhưng không được, thế là cũng đành thôi.
Cố Thần nhìn chằm chằm gò má của cô, mặt mũi hớn hở.
—— Sở Tiểu Dư lúc xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-day-coc-so-vo/1210376/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.