Cách âm ở nhà cũ không tốt lắm, sau khi bàn bạc với Bạch Khanh, tốt nhất là nên dọn ra ngoài ở.
Từ nhỏ tới lớn tôi sống trong nhà cũ, đồ đạc ở đây nói nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít. Bạch Khanh cũng không bận việc gì nên tôi và em chọn một ngày cuối tuần rảnh rỗi dọn đồ cùng nhau.
Quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày còn đỡ nhưng tôi tuyệt nhiên không nghĩ rằng nơi khó dọn dẹp nhất chính là phòng sách. Không biết lão quản gia đào từ đâu ra được mấy thùng đựng đồ lặt vặt, nhấn mạnh rằng đây là những bảo bối mà sống chết tôi cũng không chịu vứt hồi còn nhỏ.
Tôi đỡ trán bất lực nhìn đống máy chơi game và truyện tranh. Bạch Khanh hết sức tò mò về những thứ đó, lật tới dỡ lui, thậm chí còn tìm được một quyển album sau đó bám lấy tôi đòi tôi kể em nghe về thời thơ ấu của mình.
Thực chất hồi còn nhỏ tôi có một núi chuyện đáng xấu hổ. Về cơ bản bố mẹ tôi nuôi con rất tự do. Tôi vẫn luôn giữ ấn tượng tốt về mẹ tôi, bà là Omega dịu dàng còn biết nướng những chiếc bánh quy nhỏ. Bố tôi thì khác, ông luôn tin chắc rằng phải lấy cái nghèo nuôi Alpha nên chỉ cho tôi vài trăm tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, dần dà tôi bí mật bán bút máy và đồng hồ của ông đi.
Bạch Khanh nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng non, trêu chọc tôi: “Bảo sao anh lại trộm sổ hộ khẩu thành thạo vậy.”
Tôi tặc lưỡi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dau-nho/885041/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.